Chương 46: Xử Lý Quân Tử (9)

Tang Tinh Hà cúi đầu nhìn người đang cắn cánh tay mình. Thì ra là ổ khóa đằng sau mặt nạ của Thân Giác không biết đã bị mở ra từ khi nào, cho nên cậu mới cắn hắn. Từ góc độ này của hắn, vừa lúc có thể nhìn thấy sườn mặt trắng mịn của đối phương.

Trên mặt còn có cả lông tơ ngắn ngủn, dưới ánh nến tản ra sắc thái ấm áp.

Thân Giác cắn đến khi miệng của chính mình tê dại, mới buông tha cho Tang Tinh Hà. Cậu dùng tay giữ lấy mặt nạ, quay đầu lại nhìn hắn. Tang Tinh Hà bị Thân Giác nhìn chằm chằm đến sửng sốt, đột nhiên có một bàn tay che khuất đi đôi mắt của hắn, bàn tay kia lạnh băng, giống như độ ấm trên người chủ nhân nó.

Cái tay kia vừa mới bỏ ra, trên mặt Tang Tinh Hà lại nhiều thêm một cái mặt nạ.

Thân Giác lật ngược mặt nạ lại, còn nắm lấy tay hắn, để đối phương cầm mặt nạ cho tốt.

Tang Tinh Hà là người cực kỳ thông minh, hắn nhanh chóng hiểu được Thân Giác muốn làm gì. Đây là Thân Giác không muốn để hắn nhìn thấy cậu mặc quần áo, cho nên mới che mắt của hắn lại. Khóe môi Tang Tinh Hà ẩn dưới mặt nạ khẽ cong lên, quả nhiên, bên tai nghe được âm thanh sột soạt mặc quần áo.

Hắn ngồi dưới đất, một tay đỡ lấy mặt nạ được chế tạo bằng đồng, chân dài hơi cong lại, chỉ một bộ bạch y cũng không thể giấu được nét phong lưu lãng tử ở trên người hắn.

Tang Tinh Hà sinh ra đã sở hữu vẻ ngoài diễm lệ nhất, nhưng hắn chưa bao giờ để ý đến chuyện này, thậm chí cũng ít khi chú ý tới tướng mạo của người khác. Ở trong lòng của hắn, vô luận là xấu hay đẹp thì cũng chỉ là một cái túi da, mà ở dưới túi da thì đều là bạch cốt giống nhau.

Mà người hiện tại trước mắt hắn đây, hắn chưa từng nghe qua giọng nói của đối phương, ngay cả tên của đối phương cũng không biết, dù cho đã da thịt thân cận hai lần. Có điều hắn đã từng thấy qua tướng mạo của cậu rồi, lúc ấy hắn vừa mới tỉnh lại sau cú ngất, chỉ một cái thoáng nhìn, cũng đủ để cho hắn thấy rõ diện mạo của cậu.

Bất quá khi đó Thân Giác bị sưng mặt, tóc cũng tán loạn, thật đúng là nhìn không ra là đẹp như thế nào.

Thương tích trên mặt Thân Giác dĩ nhiên không phải là do hắn đánh, nhưng Tang Tinh Hà biết Thân Giác đã đem toàn bộ sự tình đổ hết lên trên đầu của mình, chỉ là hắn cũng không để ý cho lắm. Lúc hắn vẫn còn ở sư môn cũng thường xuyên gánh tội cho các sư đệ sư muội đồng môn, cũng đã thành thói quen.

Nhưng mà phản ứng của đối phương dường như cũng chỉ ra một điều, rằng cậu cũng không thích loại sự tình này, thậm chí xét từ lực đánh người tàn nhẫn của cậu mà nói, có lẽ không chỉ là không thích thôi đâu, mà còn là vô cùng chán ghét.

Hơn phân nửa là bị Ngộ Từ bức đi.

Nghĩ đến Ngộ Từ, trong mắt Tang Tinh Hà hiện lên một tia chán ghét.

Nói đến cùng, cậu và hắn đều chỉ là những kẻ đáng thương.

Trong lúc Tang Tinh Hà suy nghĩ lung tung, trên đầu hắn đột nhiên bị một kiện quần áo trùm kín mít, rồi sau đó một bàn tay nhỏ lạnh như băng nhanh chóng thò vào trong lớp quần áo, đoạt lại chiếc mặt nạ trên mặt hắn đi.

Sau khi mặt nạ bị cướp đi, Tang Tinh Hà còn bị ăn một chân.

Chờ Tang Tinh Hà kéo hết quần áo trên đầu xuống, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Thân Giác bỏ trốn mất dạng.

Hắn nhìn chỗ mới vừa rồi bị đá, biểu tình mệt mỏi mà bất đắc dĩ.

Tiểu gia hỏa kia thật đúng là người có thù tất báo, cư nhiên còn cố ý đá đúng chỗ mà hắn bị cắn đau.

……

Bên kia, Thân Giác cầm cái mặt nạ, vội vàng rời khỏi Dịch Thủy Các. Mới vừa đi ra được vài bước, đã nhìn thấy một bóng người ở phía trước.

Người nọ mặc một thân bạch y, tay áo buông thõng, nghe được phía sau có động tĩnh, liền xoay người lại.

Là tả hộ pháp.

Tả hộ pháp là người thứ hai trên Thập Tuyệt đảo thích mặc bạch y, người còn lại chính là Tang Tinh Hà. Trước khi Tang Tinh Hà tới, toàn bộ đảo chỉ có một mình tả hộ pháp là mặc bạch y.

Hắn nhìn thấy Thân Giác một tay đỡ mặt nạ, hơi nhướn mi.

Thân Giác nhìn thấy tả hộ pháp, bước chân hơi khựng lại, sau đó cậu chậm rì rì mà dịch tới trước mặt tả hộ pháp, một lát sau, mới bỏ mặt nạ xuống.

Tả hộ pháp nhìn thấy mặt nạ trong tay Thân Giác, hô một tiếng, "Làm sao mà ngươi mở khóa được vậy?"

Thân Giác chớp mắt, cậu ném mặt nạ vào trong tay của tả hộ pháp, mở tay trái của mình ra, dùng ngón tay phải viết chữ lên lòng bàn tay trái.

Lúc này ánh trăng mờ nhạt, tả hộ pháp phải nghiêm túc nhìn lắm, mới miễn cưỡng phân biệt được Thân Giác đang viết cái gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!