Thời điểm Ngộ Từ đến, lúc đó Tang Tinh Hà đang ngồi ở mép giường.
Tối nay là lần thứ hai hắn bị hạ dược, nhưng loại chuyện như thế này nếu như đã có lần đầu tiên, lần thứ hai hiển nhiên có vẻ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tang Tinh Hà nhìn người bị trói chặt trên giường, thở dài một hơi, duỗi tay giúp đối phương cởi lụa mềm ra, chỉ là trước khi cởi trói, hắn nói với Thân Giác một câu.
"Ta cởi trói cho ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng nháo, có được không?"
Thấy người gật đầu, hắn mới động thủ cởi bỏ dải lụa mềm ra.
Cởi xong, đầu Tang Tinh Hà lập tức nghiêng qua một bên, duỗi tay bắt lấy bàn tay Thân Giác đang tấn công.
Hắn biết là Thân Giác chắc chắn sẽ đánh mình.
Ánh mắt Tang Tinh Hà vẫn như cũ, chỉ là trộn lẫn thêm một phần bất đắc dĩ, "Ngươi có muốn đánh ta cũng không thành vấn đề, chỉ là ngươi không sợ bị phạt sao?"
Lời này vừa thốt ra, tay Thân Giác không khỏi giảm một nửa sức lực.
Lần trước Ngộ Từ thiếu chút nữa đã phế đi tay của cậu, là bởi vì cậu đập đầu Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà xoa xoa giữa hai chân mày, "Ta biết ngươi không muốn, nhưng hiện tại cũng không còn cách nào khác, ta……"
Những từ còn lại thật sự là khó có thể mở miệng, tự xưng là quang minh lỗi lạc, Tang Tinh Hà chưa bao giờ nghĩ tới chính mình một ngày sẽ nói ra những lời này, "Tối nay ta sẽ tận lực ôn nhu một chút."
Hắn giống như một tay ăn chơi mở miệng dụ dỗ thiếu nữ nhà lành.
Thân Giác nhìn Tang Tinh Hà nửa ngày, chậm rãi rút tay về.
Cậu ngồi ôm đầu gối, đầu nghiêng về một bên, là một tư thế phòng bị.
Tang Tinh Hà nhìn cậu, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Hắn di chuyển đến gần Thân Giác một chút, nâng tay lên muốn ôm lấy đối phương, nhưng lại cảm thấy không đúng.
Tay hắn ngừng ở giữa không trung, có chút không biết phải làm như thế nào.
Tang Tinh Hà hít sâu vài lần, dược tính dần dần phát tác, hắn đành nắm chặt bả vai đối phương. Vừa mới bị kìm kẹp, Thân Giác đã lập tức tránh né sang một bên, tựa như cực kỳ bài xích đụng chạm của Tang Tinh Hà.
Tang Tinh Hà muốn tiếp cận, Thân Giác lại không đồng ý. Chờ đến khi Tang Tinh Hà cuối cùng cũng đem người đè ở dưới thân, màn lụa trên giường cũng đã bị kéo rách một góc. Hắn nhìn màn lụa phủ trên người bọn họ, vì một màn hoang đường này mà lắc lắc đầu.
Mà người dưới thân lại giống như một con thú nhỏ hung dữ, nỗ lực muốn chui ra khỏi dưới thân y.
Nếu không phải bây giờ Tang Tinh Hà đã có một chút nội lực, sợ là sẽ thật sự không giữ nổi cậu.
Tả hộ pháp sợ Thân Giác không chịu đựng được, lần này không cho cậu uống nhuyễn cân tán nữa.
Rốt cuộc một màn lần trước thật sự rất dọa người.
Tang Tinh Hà cúi đầu, một bàn tay túm lấy hai tay của Thân Giác áp lên trên đỉnh đầu, ánh mắt hắn trong trẻo, ngữ khí hiền lành, nếu không phải Thân Giác chính tai nghe được nội dung đối phương nói, chỉ sợ là sẽ thật sự cho rằng Tang Tinh Hà vẫn còn là vị lễ lan quân tử kia.
"Đừng nhúc nhích, hiện tại ta miễn cưỡng còn có thể áp chế lại dược tính, đợi lát nữa khống chế không được, ngươi lại còn giãy giụa, ta sợ sẽ khiến ngươi bị thương."
Tang Tinh Hà dừng một chút, từ trong miệng thốt ra một câu vô cùng bất nhã, "Người ngươi thật sự rất thơm."
Đó là do thể chất của thiên la thể.
Thiên la thể nếu gặp phải người đã phá thân mình, trên người đều cầm lòng không đậu tản mát ra một trận u hương. U hương này theo thời gian mà càng ngày càng ngọt nị, quả thực có thể chui vào trong cốt tủy, đây cũng là lí do mà rất nhiều người không thể bỏ xuống được thiên la thể của mình.
Tang Tinh Hà nhìn đến chỗ nốt ruồi son nhỏ trên vành tai Thân Giác, môi không tự chủ được khẽ mím lại
Lần trước y nhìn đối phương, Thân Giác chỉ có một bên vành tai là có nốt ruồi son, hiện tại cả hai vành tai đều có, điều này đại diện cho việc Thân Giác đã bị người phá thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!