Wp: D301203
"Sơ Nghiên, ta thật sự đã chịu đủ bộ dạng giả vờ ngu ngơ của ngươi rồi, chẳng lẽ trước đây ngươi chỉ là đang chơi đùa ta thôi sao?"
Tạ Tri đã phái người điều tra hơn hai tháng, trừ việc điều tra ra được Lâm Sơ Nghiên từng mua một căn nhà và giấu trong đó một thiếu niên, những tin tức khác lại không có chút thu hoạch nào. Người của gã không tra ra được thân phận của thiếu niên kia, nhưng có thể khẳng định một điều, Lâm Sơ Nghiên đã phản bội gã.
Gã vừa có cơ hội rời khỏi Thiên Phật Tự là lập tức đi đến Lâm phủ. Gã vốn muốn nói chuyện rõ ràng với đối phương, muốn biết được kế hoạch sau này của đối phương. Nếu đối phương thật sự muốn sống cùng gã, gã có thể bỏ qua hết chuyện cũ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng Lâm Sơ Nghiên từ đầu đến cuối vẫn luôn giả ngu với gã.
"Huynh có phải hiểu lầm chuyện gì rồi không? Thanh Y, ta chỉ xem huynh là bạn tốt mà thôi." Lâm Sơ Nghiên thông tuệ, đã đến nước này rồi, hắn làm sao không rõ tâm tư của Tạ Tri đối với hắn cho được.
"Bạn tốt? Bạn tốt như thế nào mà lại lăn trên một chiếc giường với nhau? Lúc trước, khi ngươi nằm dưới thân ta, ngươi cũng không nói như vậy. Ngươi gọi ta là Tạ Tri ca ca, dâm đãng đến chảy nước. Ngươi nói cho ta biết, bạn tốt nào có thể làm được đến vậy? Hay là bất luận kẻ nào đều có thể làm bạn tốt với ngươi như vậy?" Tạ Tri cảm thấy mình đang bị Lâm Sơ Nghiên đùa bỡn, gã đối với Lâm Sơ Nghiên là thật lòng, nhưng đối phương lại làm tổn thương gã.
Hắn không chỉ nuôi người bên ngoài, mà thậm chí những chuyện trước đó của hai người hắn cũng giả vờ không hiểu.
Gã vốn nghĩ Lâm Sơ Nghiên là đang ngại ngùng, sợ người khác nhiều chuyện. Lúc này xem ra, Lâm Sơ Nghiên lại là sướng xong thì kéo quần, căn bản không muốn thừa nhận.
Lúc Thân Giác bay đến bên cạnh hai người, đúng lúc nghe được lời nói của Tạ Tri. Cậu cũng không rảnh mà suy nghĩ về những lời nói của Tạ Tri mà chỉ nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên trước tiên.
Thần sắc của Lâm Sơ Nghiên đã trở nên cực kỳ khó coi, hàng mi thanh tú đã nhăn thành một đoàn, "Ngươi nói ta và ngươi đã từng có quan hệ kia?"
"Đúng vậy." Tạ Tri bước lên một bước, tiến lại gần Lâm Sơ Nghiên. Gương mặt diễm lệ kia còn âm trầm hơn cả gương mặt của Lâm Sơ Nghiên, "Lâm Miểu, ta đã ân ái với ngươi, lại không chỉ là một lần. Nếu ngươi cứ khăng khăng là ngươi mất trí nhớ, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết là chúng ta đã làm như thế nào đâu. Ta đã đem chân ngươi đặt trên vai..."
"Chát" —
Khuôn mặt của Tạ Tri bị đánh lệch qua một bên.
Đây là lần thứ hai Tạ Tri bị Lâm Sơ Nghiên đánh.
Gã tự giễu mà cười một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía thanh niên trước mắt. Gã từng cẩn thận trân trọng đối phương chỉ vì yêu, vì bận tâm thanh danh của đối phương, gã không dám tùy ý thân cận khi ở bên ngoài. Khi gã nghe thấy người khác lấy bọn họ ra so sánh, nói rằng gã không bằng Lâm Sơ Nghiên, gã cũng không cảm thấy tức giận, ngược lại còn cảm thấy cao hứng.
"Cút." Ánh mắt của Lâm Sơ Nghiên đã hoàn toàn lạnh xuống, lúc này, khi nhìn Tạ Tri, ánh mắt của hắn cứ như đang nhìn một thứ dơ bẩn nào đó.
Tạ Tri cắn răng, không nói gì mà xoay người rời đi.
Gã vừa đi, Lâm Sơ Nghiên liền nhìn qua phương hướng Thân Giác xuất hiện mà nói: "Ra đây."
Giọng điệu cực kỳ không tốt.
Tạ Tri cảm xúc kích động không nghe thấy âm thanh của lục lạc, nhưng Lâm Sơ Nghiên lại nghe được, thậm chí còn chuẩn xác nghe ra được phương hướng Thân Giác đang đứng.
Thân Giác nhìn thấy ánh mắt âm trầm u tối kia của Lâm Sơ Nghiên thì do dự một hồi mới hiện thân.
Sau khi hiện thân, Lâm Sơ Nghiên khựng lại. Hắn nhìn con quỷ trước mặt, cả nửa ngày cũng không nói gì. Còn Thân Giác bên này, thấy Lâm Sơ Nghiên chỉ nhìn mình mà không nói gì thì suy nghĩ một chút, đầu tiên duỗi tay kéo lấy tay Lâm Sơ Nghiên, "Sơ Nghiên, ta không cố ý kéo dài thời gian lâu như vậy rồi mới đến đâu, vì họa da nên ta phải tốn chút thời gian."
Hơn nửa ngày sau, Thân Giác mới nghe được giọng nói của Lâm Sơ Nghiên.
"Đây chính là mặt của ngươi?"
"Ừ."
Lâm Sơ Nghiên nhấp môi, không hề hỏi gì về chuyện này, "Ẩn thân rồi đi theo ta."
Hắn rút tay mình ra khỏi tay Thân Giác rồi xoay người đi về phía trước. Thân Giác thấy hắn rời đi thì tâm không khỏi treo đến tận cổ. Lâm Sơ Nghiên có vẻ không thích gương mặt này của cậu cho lắm, khi nhìn cậu cũng không hề dịu dàng như lúc cậu mang gương mặt của Tĩnh Hà, thậm chí có thể nói là cực kỳ lãnh đạm.
Mắt thấy Lâm Sơ Nghiên đã đi được một đoạn xa, Thân Giác chỉ đành ẩn thân mà theo sau.
Lâm Sơ Nghiên nhanh chóng trở về phòng, Thân Giác đi theo hắn, chờ đến khi đám sai vặt lui xuống, cậu lại chủ động hiện hình, tiến lại gần Lâm Sơ Nghiên, người đang đưa lưng về phía cậu.
Vừa đi đến sau lưng hắn, Lâm Sơ Nghiên liền xoay người, trong đôi mắt kia chẳng còn chút nhu tình nào của lúc trước, chỉ còn lại sự mãnh liệt như thủy triều, giấu bên trong là sát khí.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!