Chương 275: Xử lý mỹ nhân (18)

Thân Giác nhìn chằm chằm vào Lâm Sơ Nghiên, sự quái dị trong lòng ngày càng thêm mãnh liệt.

Một mặt, đúng là mấy ngày qua cậu có chút bận. Mặt khác, cậu chính là cố ý cho Lâm Sơ Nghiên phải chờ. Trước đó, đối với Lâm Sơ Nghiên mà nói, cậu chính là một thế thân, rất dễ dàng để có được, muốn gặp lúc nào thì gặp lúc đó. Nhưng người trong lòng Lâm Sơ Nghiên, đối với Lâm Sơ Nghiên mà nói thì đối phương chính là ánh trăng sáng tuyệt không thể với đến, không thể nhìn, cũng vĩnh viễn không thể ôm vào lòng được.

Nhưng hiện tại, mọi chuyện tựa hồ đã phát triển vượt ngoài tầm kiểm soát. Cậu vốn dĩ muốn cho Lâm Sơ Nghiên biết, cậu có thể rời khỏi hắn bất kỳ lúc nào, cậu không phải là thế thân hèn mọn như trong suy nghĩ của hắn. Nhưng lúc này, trên mắt cá chân cậu lại nhiều thêm một chiếc chuỗi kim linh không rõ lai lịch, thậm chí muốn tháo cũng không tháo được.

Tuy không biết trong mắt Lâm Sơ Nghiên có ý gì, nhưng cũng có thể chắc chắn rằng hắn không đơn giản như bề ngoài.

Nghĩ đến đây, cậu nhịn không được mà lại nhìn qua chuỗi kim linh trên mắt cá chân mình, thứ này nhìn chướng mắt thật sự.

Thân Giác lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên, thần sắc của đối phương trước sau vẫn luôn ôn hòa, nhưng ánh mắt hắn lại không giống lúc trước. Bên dưới ánh mắt ôn hòa kia mang theo những cảm xúc khác, giống như một tia nắng xán lạn, nhưng bên dưới cũng tồn tại một bóng ma.

Cậu suy nghĩ một lúc, vẫn là dùng thái độ mềm mại trước để dỗ dành Lâm Sơ Nghiên đã. Lâm Sơ Nghiên có thể làm ra được điều này, có lẽ hắn sẽ có cách để tháo vật này xuống, Thân Giác làm cách nào cũng không chấp nhận nổi sự hiện diện của chuỗi kim linh này trên mắt cá chân của mình.

"Sơ Nghiên." Thần sắc của Thân Giác nhu hòa, chủ động ôm lấy vòng eo của Lâm Sơ Nghiên, cậu ngửa đầu lên, nhẹ giọng nói: "Chuỗi kim linh này thật sự rất đẹp, nhưng sau khi đeo lên, ta rất dễ bị người khác phát hiện ra. Lỡ đâu lại gọi đến những thứ linh tinh như quỷ sai hay thiên sư gì đó thì sao, nếu vậy thì ngươi không gặp lại ta được nữa đâu."

Lâm Sơ Nghiên rũ mắt nhìn Thân Giác, "Vậy ý của A Giác là?"

"Ngươi giúp ta tháo nó xuống nhé." Thân Giác nói xong, phát hiện đôi môi đỏ của người trước mặt thoáng rũ xuống.

"Nhưng ta vẫn còn đang tức giận, giận A Giác cả ngày chỉ biết đi ngắm mỹ nhân bên ngoài mà thôi, một chút cũng không quan tâm đến ta. Lúc này A Giác đang ở trước mặt ta, nhưng hôm sau nói không chừng lại ở trong lòng người nào khác rồi." Khi nói chuyện, ngón tay của Lâm Sơ Nghiên cũng đang sờ soạng trên mặt Thân Giác, chốc lát sau, đầu ngón tay hắn đã tự do đi đến bên môi cậu.

Thân Giác nghe được những lời này, phản ứng đầu tiên là lắc đầu, đang muống mở miệng phản bác, nhưng vừa hé miệng ra thì đã bị lấp kín đôi môi.

Mãnh liệt như thủy triều, cậu gần như là không thể hô hấp được. Vừa định ẩn thân biến mất, người trước mặt dường như phát giác ra, hắn liền buông cậu ra, bên trong giọng nói khàn khàn mang theo một tầng ái muội, "Lại biến mất, vậy thì cả đời này ngươi đừng mong ta tháo nó xuống cho ngươi."

Thân Giác khựng lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương một lần nữa tiếp cận.......

Thời gian từng chút trôi qua.

Gã sai vặt hầu hạ của Lâm Sơ Nghiên nghe được tiếng lục lạc truyền ra từ trong thư phòng nhưng cũng không đi vào. Nhiều ngày qua, thiếu gia nhà gã vẫn luôn yên lặng mà thưởng thức chuỗi kim linh kia, gần như là yêu thích đến không buông tay được, hạ nhân bọn họ cũng nhìn mãi thành quen rồi.

Mà trong phòng, Lâm Sơ Nghiên quả thực yêu thích đến mức không buông được chuỗi kim linh kia. Hắn vuốt ve chuỗi kim linh, lại men lên trên mà vuốt ve. Khi phát hiện người nằm trong lòng mình lại bắt đầu giãy dụa thì hắn ngừng tay lại, kéo lấy bộ y phục đang rũ xuống của đối phương, nhưng dù vậy thì cẳng chân trơn bóng của đối phương vẫn lộ ra bên ngoài.

Cũng không đúng, lúc này cũng không hẳn là trơn bóng, dù sao thì lúc này, trên đó lại nhiều thêm vài đóa hoa mai, một đóa rồi một đóa, vừa hoa lệ vừa mục nát, bắt nguồn từ chuỗi kim linh kia mà lan tràn lên trên.

Lâm Sơ Nghiên biết người trong lòng mình đang không vui, hắn vỗ nhè nhẹ vào lưng thiếu niên như đang dỗ thuận lông người nọ.

Sau khi an tĩnh lại, hắn cảm thấy người nằm trong lòng mình khẽ cử động, vừa rũ mắt xuống, hắn liền đối diện với đôi con ngươi ướt át. Vì phần ướt át kia mà đôi mắt cậu ít đi một chút lạnh lẽo của thường ngày.

"Sơ Nghiên, ta không thích chuỗi kim linh kia." Giọng nói thiếu niên rất nhỏ, như đang làm nũng với hắn, "Ngươi tháo xuống giúp ta đi."

Lâm Sơ Nghiên ngô một tiếng, nửa ngày sau mới nói: "Hôn ta, A Giác."

Hắn muốn Thân Giác chủ động.

Hắn đã sớm phát hiện, trừ những ngày đầu là do Thân Giác chủ động, thời gian sau đó, thái độ của đối phương đối với hắn lại trở nên không nóng không lạnh. Mỗi lần như vậy hắn đều là người chủ động, thậm chí có lúc Thân Giác còn từ chối hắn.

Lời vừa dứt, Lâm Sơ Nghiên cảm nhận được cơ thể trong lòng mình thoáng cứng lại, nhưng cánh môi của hắn vẫn được chạm vào một chút, nhẹ như lông hồng vậy.

Sau khi chạm vào xong, Thân Giác liền nhanh chóng rụt về.

"A Giác, không phải hôn như vậy." Lâm Sơ Nghiên nắm lấy cằm Thân Giác, tuy ngữ khí của hắn rất dịu dàng, nhưng động tác lại thập phần mạnh bạo, "Thường ngày ta hôn ngươi như thế nào?"

......

Lúc Lâm Sơ Nghiên đi ra từ thư phòng, đêm đã rất khuya rồi.

Gã sai vặt thấy hắn đi ra liền tiến đến đón, "Nhị thiếu gia, nước đã chuẩn bị xong, có thể tắm được rồi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!