Chương 274: Xử lý mỹ nhân (17)

Nếu thật sự nói về tướng mạo, Lâm Sơ Nghiên và Tạ Tri quả thật là không thể phân cao thấp. Một người là hoa lê ngày xuân, một người là hoa sen ngày hạ, đều mang một vẻ đẹp khác nhau.

Thân Giác suy nghĩ câu trả lời một hồi, lúc Lâm Sơ Nghiên dạo bước đến bên cạnh cậu, đôi mắt trong veo như nước kia nhìn cậu một cái rồi nắm lấy bàn tay mà cậu đang đặt trên bàn, "Chỉ cần nói sự thật là được, làm gì phải tự hỏi lâu như vậy chứ? Ta cũng đâu phải là loại người hẹp hòi như vậy."

Ngữ khí hắn trước sau như một, vẫn luôn ôn hòa. Khi nói chuyện, hắn còn mân mê đầu ngón tay của Thân Giác.

"Nếu nhất định phải so sánh thì ta cảm thấy không phân cao thấp được, bất quá, ta lại thích Sơ Nghiên hơn nhiều, Tạ Tri..." Thân Giác ngập ngừng, "Ta không thích gã."

"Hửm? Tại sao lại không thích hắn ta?" Lâm Sơ Nghiên khi nghe được bốn chữ 'không phân cao thấp' thì ánh mắt thoáng đổi, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục bình thường.

Thân Giác tất nhiên không hề thích Tạ Tri, cậu thoáng nhíu mày, rút lại bàn tay mình từ tay Lâm Sơ Nghiên, "Chính là không thích, ta chỉ thích tấm da kia của gã mà thôi."

Lâm Sơ Nghiên sau khi phát hiện Thân Giác không vui khi nói về vấn đề này thì cũng không cưỡng cầu đòi đáp án từ cậu nữa mà nói sang những chủ đề khác.

Một đêm này, Thân Giác ngủ lại Lâm phủ.

Lâm Sơ Nghiên cho toàn bộ hạ nhân lui xuống, sau khi khóa trái cửa mới xoay người nhìn quanh bốn phía, "Có thể ra ngoài rồi."

Lời nói vừa dứt, trước mặt hắn liền xuất hiện một thiếu niên. Lâm Sơ Nghiên nhìn đối phương, bình tĩnh nắm lấy tay cậu, kéo người đến bên mép giường.

Trước khi đi ngủ, Lâm Sơ Nghiên tựa như thuận miệng mà hỏi: "Mai ngươi còn muốn đi tìm mỹ nhân không?"

Thân Giác gối đầu trên cánh tay của Lâm Sơ Nghiên, trong khoang mũi đều là mùi đàn hương trên người đối phương, cậu trở mình xoay người về phía tường, "Ừm."

Vừa dứt lời, cậu cảm thấy người phía sau chợt cử động.

Thân Giác vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt của Lâm Sơ Nghiên.

Hóa ra Lâm Sơ Nghiên là đang tựa người lên, hiện tại hắn đang nhìn chính diện vào cậu.

"Ngày mai có thể không đi được không? Ta muốn ngươi ở đây bồi ta." Giọng điệu của Lâm Sơ Nghiên cực kỳ ôn nhu, ánh mắt hắn cũng như vậy, gần như không một ai có thể từ chối yêu cầu của hắn. Nếu không phải Thân Giác đã khôi phục ký ức, thì khi có một đại mỹ nhân nói chuyện với cậu như vậy, cậu đã sớm bị mê hoặc. Nhưng Thân Giác lúc này đã có lại ký ức, cho dù đúng là cậu đã bị mỹ mạo của đối phương làm cho ngây người, nhưng đó cũng chỉ là trong chớp mắt mà thôi.

Vậy nên Thân Giác lắc lắc đầu.

Trong mắt Lâm Sơ Nghiên thoáng hiện lên tia bi thương, nhưng hắn cũng không nói gì nữa, chỉ sờ lên làn tóc dài của Thân Giác, "Ngủ đi."

Nhưng cho đến khi trời bắt đầu hửng sáng, lúc Thân Giác định ngồi dậy thì cánh tay trên eo cậu nhanh chóng ôm thật chặt, cậu có chút kinh ngạc mà nhìn qua người nằm bên cạnh mình.

Không biết Lâm Sơ Nghiên đã tỉnh lại từ lúc nào, hiện tại, đôi mắt kia không hề chớp mà nhìn về phía cậu.

"Sơ Nghiên." Thân Giác nhấp môi, "Ta phải đi rồi."

Trả lời cậu là một nụ hôn, đồng thời, Thân Giác phát hiện bàn tay đang đặt trên eo cậu lại càng thêm siết chặt, gần như khiến cậu không cách nào nhúc nhích được.

Bất quá, nụ hôn này cũng không kéo dài được bao lâu, vì Thân Giác đã biến mất.

Khi Lâm Sơ Nghiên phát hiện trong lồng ngực mình trống không, đầu tiên là thoáng khựng người, sau đó hắn lại thấp giọng gọi Thân Giác vài lần. Sau khi xác nhận đối phương đã rời đi thì sắc mặt hắn trong nháy mắt liền trở nên đặc biệt khó coi. Qua một lúc lâu, thần sắc hắn mới chậm rãi khôi phục lại như thường.

Lần rời đi này của Thân Giác, ước chừng đã đi được nửa tháng.

Thời điểm Lâm Sơ Nghiên gặp lại Thân Giác lần nữa, thời tiết lúc này đã hoàn toàn ấm lên, ai cũng đổi y phục trên người thành bộ xuân sam khá mỏng. Thân Giác vừa đến liền ghé lại trên án thư của hắn, đầu tiên là lật lật cuốn sách trên bàn, cảm thấy không có gì thú vị thì mới quay ra nhìn về phía Lâm Sơ Nghiên.

"Sơ Nghiên, ta đến rồi."

Thiếu niên trước mặt cũng đã đổi thành một bộ xuân sam. So với bộ y phục mùa đông dày nặng trước đó, bộ xuân sam này càng tôn lên được vòng eo quá mức mảnh khảnh của đối phương. Mềm mại, như không thể kháng cự được khi bị siết chặt lấy, không chỉ riêng vòng eo mảnh mai kia, mà cả cơ thể kia cũng vậy.

Lâm Sơ Nghiên nhìn Thân Giác, ừ một tiếng rồi lại cúi đầu đọc sách.

Thân Giác thấy Lâm Sơ Nghiên vẫn luôn đọc sách thì tròng mắt thoáng xoay chuyển, sau đó, quyển sách kia bất chợt bị ném qua kệ sách. Lâm Sơ Nghiên nhìn thấy quyển sách kia xếp lại trên kệ sách thì ánh mắt không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền phản ứng lại được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!