Thân Giác bị Phùng Khánh Bảo đột ngột ôm lấy, thân thể nháy mắt cứng đờ.
Rốt cuộc Phùng Khánh Bảo cũng không phải Mộ Dung Tu. Mộ Dung Tu ôm cậu, Thân Giác không thể làm gì khác, chỉ có thể chịu đựng. Nhưng Phùng Khánh Bảo thì khác. Thân Giác phục hồi tinh thần lại lập tức đẩy đối phương ra, ôn nhu trong giọng nói hoàn toàn biến mất, "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Phùng Khánh Bảo thấy thái độ của Thân Giác xấu đi, rụt cổ, "Ta…… ta quá cảm động, ngươi đừng để ý đến ta."
Hắn cũng có biết một chút rằng Thân Giác không thích tiếp xúc quá gần gũi với người khác.
Thân Giác nhìn mí mắt hơi sưng của Phùng Khánh Bảo, chỉ có thể thở dài, "Thôi, ngươi cũng đừng khóc nữa, ta còn phải đi lên trước hầu hạ, còn ngươi trước tiên hãy tránh đừng gặp Lương Vinh."
Cậu suy nghĩ một chút, lại lấy ra chút bạc đưa cho Phùng Khánh Bảo, đây là tiền tiêu hàng tháng mới vừa được phát. Thân Giác cất giữ tiền này cũng vô dụng, cậu muốn Phùng Khánh Bảo trong người có tiền phòng thân, ngày tháng trôi qua sẽ tốt đẹp hơn một chút.
Phùng Khánh Bảo nhìn bạc vụn, vội vàng muốn trả lại cho Thân Giác, "Tại sao ngươi lại đưa tiền cho ta? Cái này là tiền tiêu hàng tháng mà, không phải vừa mới phát sao? Sao ngươi không cất giữ cho chính mình dùng, vạn nhất…… vạn nhất về sau chúng ta già rồi, xuất cung cũng cần phải có tiền phòng ……phòng thân."
Hai chữ "phòng thân" này hắn nói ấp a ấp úng, bởi vì thái giám lúc tuổi già không giống như người bình thường, người thường khi về già đều có con cái ở bên người, mà sau khi thái giám già rồi ra cung thì chỉ có một thân lẻ loi hiu quạnh, người nhà thuở ban đầu hoặc là đã sớm đã qua đời, hoặc là cũng đã già như hắn, không thể trông cậy được. Cho nên có vài lão thái giám sẽ dùng ngân lượng này tìm một người làm bạn sống nương tựa qua ngày.
Thái giám là nam nhân không có nam căn, càng miễn bàn đến lão thái giám đã già tới tuổi xuất cung, có nữ nhân bình thường nào sẽ xem trọng? Cho nên loại lão thái giám này chỉ có thể hoặc là tìm quả phụ trong nhà một nghèo hai trắng*, hoặc là tìm hoa nương tuổi già xuống sắc bị đuổi ra khỏi thanh lâu. Nhưng ngay cả khi tìm hai loại nữ nhân này, lão thái giám cũng đều phải tích cóp rất nhiều bạc, mới có thể được người ta xem trọng.
(*:
ý chỉ gia cảnh vô cùng vô cùng khó khăn)
Cho nên lúc Phùng Khánh Bảo nói chuyện này, không chỉ ấp a ấp úng, mặt còn đỏ hồng.
Vì nếu lời này để cho người khác nghe được, sẽ nói hắn ăn gan hùm mật gấu, còn dám mơ tưởng nữ nhân.
Thân Giác không chịu nhận tiền về, "Ngươi cứ giữ đi, ta giữ tiền này cũng vô dụng."
Phùng Khánh Bảo còn muốn nói, Thân Giác đành phải nói trắng ra: "Ta không cần tiền phòng thân."
Đôi mắt Phùng Khánh Bảo nháy mắt trợn tròn, hắn kinh nghi bất định mà nhìn Thân Giác, nhỏ giọng hỏi: "Vì sao a?"
Ngay cả chữ "a" cũng đã xài tới, Thân Giác bị phản ứng Phùng Khánh Bảo chọc cười, người ta nói thái giám dễ có bản tính của nữ nhân, cậu cảm thấy Phùng Khánh Bảo ngược lại thực sự có khuynh hướng về phương diện này, cho nên cười nói: "Còn có thể vì cái gì nữa? Ta với ngươi không giống nhau, ta không có hứng thú với nữ nhân, nếu thật sự có thể xuất cung, tiền xuất cung cũng đủ cho ta sống."
Chỉ là cậu cũng không sống đến lúc ấy.
Phùng Khánh Bảo nghe vậy mặt hơi đỏ hồng, "Ta cũng không có hứng thú với nữ nhân." Hắn còn ngượng ngùng quay mặt đi, "Ta là người đã tịnh thân*, làm gì còn có nữ nhân nào nhìn trúng?"
(*: ừm... là thiến á =)))
Hắn làm vẻ ngại ngùng nhu nhược, khiến Thân Giác trực tiếp nhíu mày, đang lúc Thân Giác muốn rời đi trước, Phùng Khánh Bảo đột nhiên quay mặt về, chớp đôi mắt nhìn Thân Giác, thanh âm mềm mại, nghe vào giống như thanh âm của tiểu cô nương, "Nếu không đến lúc đó hai người chúng ta sống nương tựa vào nhau đi? Dù sao khi đó nhà ta cũng không còn ai."
"Không cần." Mắt Thân Giác trợn trắng, quay người trực tiếp rời đi.
Cậu không có hứng thú với nữ nhân, nhưng điều đó cũng không đại biểu là cậu có hứng thú với nam nhân, đặc biệt là kiểu đàn ông yểu điệu nữ tính này.
Thân Giác vừa đi vừa suy nghĩ về hành động của Phùng Khánh Bảo, thậm chí bắt đầu ẩn ẩn lo lắng cho chính mình, cậu hiện tại chắc sẽ không ——
Nữ tính lúc nào cũng không biết?
Sắc mặt Thân Giác tức khắc phong phú, lúc trắng lúc hồng, ẩn ẩn còn tái nhợt chuyển xanh.
Thời điểm cậu đến trước mặt Mộ Dung Tu, Mộ Dung Tu đang vẽ tranh.
Mộ Dung Tu nhìn thấy cậu tới, dừng bút, vẫy vẫy tay, "Lại đây."
Thân Giác đi qua, phát hiện Mộ Dung Tu đang vẽ một bức tranh sơn thủy, có một con thuyền cô độc một mình ngạo du ở giữa hai dãy núi trùng điệp, mà trên con thuyền đơn độc đó vẫn chưa vẽ người lên.
"Ngươi nói trẫm nên vẽ một người hay hai người ở trên thuyền đây?" Mộ Dung Tu hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!