Đêm khuya.
Hôm nay Mộ Dung Tu vô cùng cao hứng, bữa tối còn cố ý uống rượu. Rượu nóng phá lệ mà ấm thân mình. Hắn ngâm mình trong suối nước nóng ở cung điện, còn cầm ly rượu không chịu buông. Thân Giác thấy Mộ Dung Tu uống đến mặt đỏ bừng, không thể không khuyên can: "Bệ hạ, uống nhiều rượu hại thân, bệ hạ đừng nên uống nữa."
Mộ Dung Tu xoay đầu nhìn cậu, đôi mắt đẹp còn đọng sương mù, phảng phất như bị nước ôn tuyền huân. Sương mù giăng từng vòng, dường như che đi những vết sẹo trên mặt hắn, để lộ ra dung nhan như ngọc liêu nhân.
"Tối nay trẫm rất vui vẻ." Mộ Dung Tu ha ha cười, hắn thấy dáng vẻ Thân Giác y quan chỉnh tề, lo lắng nhìn chằm chằm chính mình rất giống ông cụ non, không khỏi nổi lên tâm tư đùa cợt, "Thân Giác, ngươi đã uống say bao giờ chưa?"
Ánh mắt Thân Giác hơi lóe, "Nô tài đã từng uống say rồi."
"Thật không?" Thanh âm Mộ Dung Tu rất thấp, đột nhiên, hắn duỗi tay kéo lấy cánh tay của Thân Giác, kéo đầu cậu xuống thấp, "Vậy ngươi uống thử ly rượu này cho trẫm xem."
Mộ Dung Tu cường ngạnh ấn chén rượu của chính mình vào bên môi Thân Giác.
Sắc mặt Thân Giác khẽ biến, trong lòng không muốn, nhưng cũng chỉ có thể hơi hơi mở ra cánh môi, bị đối phương mạnh mẽ ép uống một chén rượu.
Mộ Dung Tu nào có đút người ta uống cái gì bao giờ, động tác vô cùng thô lỗ không nói, tốc độ rót ly rượu kia cũng vô cùng nhanh. Thân Giác bị sặc, để không mất đi uy tín, cậu chỉ có thể vươn tay che lại môi, bức cho hai má trắng nõn đều rộ lên hai áng mây đỏ.
"Rõ ràng là chưa từng uống rượu, nói dối làm cái gì?" Mộ Dung Tu thấy bộ dáng chật vật của Thân Giác, thấp giọng cười, hắn buông lỏng Thân Giác ra, một lần nữa tự mình rót một chén rượu, tiếp tục uống. Hắn vẫn dùng chén rượu vừa rồi đã bị Thân Giác uống qua, như không thèm để ý một chút nào.
Mộ Dung Tu dựa vào bên vách hồ, sau khi uống xong hơn phân nửa bầu rượu, bên cạnh duỗi tới một bàn tay, cái tay kia nhẹ nhàng ấn xuống bàn tay Mộ Dung Tu đang định tiếp tục rót rượu.
"Bệ hạ, thật sự không nên uống nữa, ngày mai còn phải lâm triều." Thanh âm Thân Giác tuy rằng nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Mộ Dung Tu rũ mắt nhìn xuống cái tay kia, ánh mắt hơi đổi, liền cười một chút, "Được, trẫm không uống. Ngươi cất rượu đi."
Thân Giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội vàng đem bầu rượu đi, cậu còn không quên đem theo chén rượu của Mộ Dung Tu. Đương lúc cậu với tay lấy chén rượu của Mộ Dung Tu, Mộ Dung Tu lại trở tay chế trụ tay của cậu, một phen kéo cậu qua.
Thân Giác không kịp chuẩn bị, trực tiếp ngã vào trong nước. Chờ cậu giãy giụa từ trong nước ngoi lên, Mộ Dung Tu đã không khách khí cười ra tiếng, cười đến ngã trước ngã sau, giống như chưa từng thấy qua cảnh tượng nào buồn cười như vậy.
Thân Giác nhắm mắt, duỗi tay lau sạch bọt nước trên mặt, thực bất đắc dĩ mà gọi Mộ Dung Tu một tiếng, "Bệ hạ."
"Hửm?" Mộ Dung Tu nhìn Thân Giác bị nước làm ướt nhẹp, cười ngâm nga hỏi.
Thân Giác thấy biểu hiện tối nay của Mộ Dung Tu vô cùng kỳ quái, chỉ coi như là hắn uống say, cho nên cũng không để ý nhiều đến hắn. Cậu bơi tới bên cạnh thành ao, đang chuẩn bị leo lên trên, một bàn tay đột nhiên chế trụ eo cậu.
Trong suối nước nóng chỉ có hai người, hiện tại cái tay ở trên eo cậu chỉ có thể là Mộ Dung Tu.
Thân Giác sửng sốt một chút, ngay sau đó cảm giác được có thứ gì đó dán lên.
"Vội vã đi lên như vậy làm gì, bồi trẫm tiếp tục tắm đi." Thanh âm Mộ Dung Tu vang lên ở ngay phía sau tai Thân Giác.
Ánh mắt Thân Giác chợt trở nên phức tạp, thân thể vốn dĩ bởi vì đối phương đột nhiên thân cận mà trở nên cứng đờ cũng dần dần thả lỏng, thậm chí còn tùy ý để chính mình dựa vào người đối phương, dáng vẻ như là hoàn toàn ỷ lại Mộ Dung Tu.
Mộ Dung Tu thong thả chớp mắt, hắn lẳng lặng nhìn thiếu niên trong lồng ngực. Thiếu niên thân thể đơn bạc, cũng không cao bằng hắn, thời điểm an tĩnh dựa vào trong lồng ngực hắn, quả thực là ngoan ngoãn đến kỳ lạ. Không biết cảm giác say say lòng người này là cái gì, ánh mắt Mộ Dung Tu âm thầm tối lại, tay đặt ở trên eo đối phương cũng lặng yên mà siết chặt.
Đang lúc hắn định cúi đầu xuống, cách đó không xa lại vang lên một tiếng quát.
"Các ngươi đang làm cái gì vậy?"
Mộ Dung Tu còn chưa có động, người trong lòng ngực hắn đã cử động trước. Thân Giác dường như bị hoảng sợ, vội vàng từ trong lồng ngực Mộ Dung Tu giãy ra, cậu sợ hãi nhìn về phương hướng phát ra thanh âm, đến khi thấy rõ khuôn mặt của người mới tới, đôi mắt Thân Giác đều trợn tròn.
Mô Dung Tu nhìn trong lồng ngực mình đột nhiên trống không, hắn không khỏi nhíu mi, lúc nhìn người vừa đến ánh mắt càng thêm khó coi.
"Nhiếp Chính Vương, trẫm đang tắm, không biết ngươi đột nhiên xông tới là vì chuyện gì?" Thanh âm hắn lạnh băng, "Chẳng lẽ là Du ái khanh vào nhà lao, Nhiếp Chính Vương cô chẩm nan miên*?"
(*: trằn trọc vì ngủ một mình, ý chỉ cô đơn về mặt giường chiếu =)))
Nhiếp Chính Vương nhìn thấy Mộ Dung Tu và Thân Giác ôm nhau ở trong hồ, khóe mắt đã gần như muốn nứt toát. Sau đó lại nghe được Mộ Dung Tu châm chọc mình, ánh mắt nhìn Thân Giác lại càng thêm nồng đậm sát khí. Ánh mắt của y bị Mộ Dung Tu nhìn thấy, Mộ Dung Tu dứt khoát chắn ở trước mặt Thân Giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!