Người ta vẫn hay nói là sau khi chết, con người sẽ thường nhớ về cố sự. Thân Giác đứng trước kính tiền kiếp, nhịn không được khẽ cười một tiếng.
Không nghĩ đến những lời này đều là thật.
Cậu vốn là đệ tử thân truyền của Xích Viêm lão tổ. Vậy mà giờ lại phải ở đây chịu khổ trong luân hồi. Mà tất cả chuyện này đều có liên quan đến Đại hội bàn đào một ngàn năm trước.
Đại hội bàn đào ngàn năm trước là lần đầu tiên cậu được theo sư phụ tới thiên đình. Trong yến hội, cậu gặp được một vị tiên. Dường như vị tiên ấy rất có hứng thú với cậu. Quấn lấy cậu nói mấy lời khách sáo hoa mỹ, thậm chí sau đó còn chạy tới Bồng Lai Đảo tìm cậu. Thân Giác ban đầu chỉ cảm thấy phiền não, thẳng đến sau khi vị thần tiên kia hướng cậu thổ lộ thì tâm tình của Thân Giác trực tiếp bùng nổ. Cậu vốn một lòng hướng đạo, cũng không thích dính dáng gì đến mấy chuyện yêu đương này.
Vì thế liền thẳng thắn cự tuyệt vị tiên kia.
Ai ngờ vị tiên kia vẫn không chịu từ bỏ ý định, thậm chí còn hạ Hổ Lang dược với cậu. Thân Giác trong cơn tức giận đối với tên đó hạ sát chiêu. Chờ khi sư phụ cậu đuổi tới, vị tiên kia cũng chỉ còn lại nửa hơi tàn. Sư phụ cậu liên tục thở dài, bắt cậu mau sám hối, rồi vội vàng ôm vị thần tiên kia đến Thiên Đình.
Sau đó Thân Giác mới biết, hóa ra vị thần tiên kia là Cửu hoàng tử của Ngọc Đế.
Cậu đánh trọng thương con út của Ngọc Đế, khiến gã chỉ có thể sống dựa vào tiên thảo, tiên đan. Ngọc Đế giận dữ, đến sư phụ của cậu cũng không bảo vệ được cậu. Tuy cậu không trực tiếp hôi phi yên diệt*, nhưng lại phải nếm trải hết trăm khổ của nhân gian, chịu đủ nghìn khổ của luân hồi. Đời đời đều bị người ta dẫm lên như bùn đất, xác chết cùng bùn lầy cuộn lấy nhau.
(*:
tan thành tro bụi)
Những ngày tháng như vậy, cậu đã trải qua suốt một ngàn năm........
"Đồ nhi."
Thân Giác nghe được tiếng gọi sau lưng, hơi ngẩn ra, sau đó mới quay đầu lại. Phát hiện người gọi là sư phụ Xích Viêm lão tổ, thân thể khẽ run lên:"Sư phụ!"
Xích Viêm lão tổ tựa hồ vẫn là bộ dáng của ngàn năm trước, chỉ là vẻ mặt so với ngàn năm trước lại mệt mỏi hơn rất nhiều.
"Đồ nhi, vi sư không thể ở địa phủ quá lâu, nên nói ngắn gọn thôi. Vi sư từ chỗ Ti Mệnh Tiên Quân nghe được phương pháp phá giải luân hồi."
Thân Giác nghe vậy cũng không có phản ứng gì lớn.
Xích viêm lão tổ nhìn bộ dạng này của cậu, đáy lòng nhịn không được thở dài. Ban đầu, đệ tử này của lão khí phách hăng hái bao nhiêu. Giờ đây lại bị nỗi khổ luân hồi giày vò thành tử khí thâm trầm. Lão càng thêm oán hận Thiên Đế cùng đứa con út không nên thân kia. Đứa con út kia đã sớm tỉnh lại từ mấy trăm năm trước, vậy mà đồ đệ của lão vẫn phải ở đây chịu khổ. Chuyện trước kia cũng không phải một mình đồ đệ sai.
Nếu không phải tên kia hạ dược đồ đệ, đồ đệ lão sao có thể ra tay nặng như vậy được?
Giờ Xích Viêm lão tổ cũng không có suy nghĩ gì khác, ý nghĩ duy nhất chính là giúp đồ đệ thoát khỏi nỗi khổ luân hồi. Tuy rằng lão không thể trực tiếp can thiệp vào luân hồi, nghịch thiên sửa mệnh, nhưng có thể giúp cho Thân Giác một tay.
Lão từ trong tay áo móc ra một tấm gương to bằng bàn tay, trực tiếp đánh vào giữa ấn đường của Thân Giác.
"Đồ nhi, đây là Tố Hồi Kính. Tuy rằng không thể hoàn toàn kháng cự lại canh Mạnh bà, nhưng khi con lâm vào hiểm cảnh sắp chết, nó sẽ giúp con nhớ lại chuyện cũ. Mỗi lần con luân hồi đều rất cực khổ, giây phút cận kề chết sợ không phải là ít, nên Tố Hồi kính này vẫn có thể giúp được con được một ít."
Bởi vì Thân Giác sắp phải đi đầu thai, Xích Viêm lão tổ cũng nói nhanh:"Đợi lát nữa con sẽ đi đầu thai, đây là chuyện con đã trải qua vài lần rồi. Chỉ cần Tố Hồi Kính có tác dụng, con có thể tìm lại ký ức. Có ký ức liền không cần sợ. Còn nữa, con nhất định nhớ kỹ, nếu muốn thoát ly khỏi luân hồi, nhất định phải giết một người."
Ánh mắt Thân Giác khẽ động, "Ai?"
Xích Viêm lão tổ nói: "Mỗi kiếp luân hồi con trải qua đều là kiếp luân hồi của một người. Bởi vì người kia là Kiếp chủ, nên ở đó, gần như tất cả mọi người đều sẽ yêu hắn. Mà chỉ khi con giết hắn rồi, con mới có thể phá giải kiếp này. Nhớ lấy một điều, con giết hắn cũng cần phải có điều kiện, đó là làm cho hắn yêu con, sau đó mới có thể giết. Nếu không cũng chỉ là giết vô nghĩa.
Hơn nữa, có một vài Kiếp chủ sẽ bởi vì con giết hắn mà tâm sinh oán niệm, mạnh mẽ kéo con trải qua luân hồi của hắn một lần nữa. Phương pháp chỉ có một, làm hắn yêu con, sau đó giết hắn. Đây mới là cảnh giới nhẫn nhịn để phá."
"Có ký ức, việc giết hắn không phải là việc khó. Đồ nhi, vi sư chờ ngươi trở về."
Xích Viêm lão tổ vội vàng nói những lời cuối cùng rồi rời khỏi địa phủ. Lão không thể ở lại địa phủ quá lâu. Nếu như bị người khác phát hiện, chuyện của Thân Giác liền bị bại lộ.
Thân Giác chờ Xích Viêm lão tổ rời đi, đứng tại chỗ một lúc rồi mới tiến tới hoàng tuyền. Khuôn mặt Mạnh Bà hiền lành canh giữ trên đường Hoàng Tuyền, dùng một cây muôi lớn khuấy nồi canh trước mặt. Đến phiên Thân Giác uống canh, Mạnh Bà tựa như khẽ thở dài một hơi. Bà ở chỗ này ngây người không biết bao nhiêu năm, mà thanh niên trước mắt cũng không biết là đã tới bao nhiêu lần. Bà không biết người thanh niên một thân tiên khí trước mắt này đã phạm phải sai lầm gì.
Chỉ là vô số lần nhìn cậu ngoan ngoãn uống canh, trong lòng bà đều có chút thổn thức.
Địa phủ cũng có vài người giống cậu, phải phải trải qua nỗi khổ luân hồi. Nhưng tuyệt không có ai bình tĩnh như cậu, mỗi lần uống canh đều không ồn ào không ầm ĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!