15.
Lần thứ mười.
Lúc ấy, chúng tôi đã bên nhau sáu năm.
Hai bên gia đình từng gặp mặt, ai cũng hài lòng.
Tạ Tùy 25 tuổi, đúng độ tuổi đẹp nhất đời người.
Anh tham gia giải đua xe quốc tế ở nước ngoài.
Sau khi dễ dàng đoạt chức quán quân, bất ngờ lấy ra một chiếc nhẫn kim cương,
trước ống kính phát sóng toàn cầu mà cầu hôn tôi:
"Nghê Điệp, đợi anh về… gả cho anh nhé."
Khóe môi anh cong cong, nụ cười rạng rỡ đến vô tư.
Tôi, phía bên kia màn hình điện thoại, ngập tràn trong ngọt ngào và hạnh phúc,
vừa rơi nước mắt vừa lặng lẽ gật đầu.
Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để trở thành cô dâu.
Nhưng—Tạ Tùy lại thất hứa.
Anh phát bệnh.
Cơ thể gầy rộc đi chỉ trong thời gian ngắn.
Các cơ quan nội tạng lần lượt suy kiệt,
nhưng không một bác sĩ nào tìm ra nguyên nhân.
Anh không ăn nổi gì cả, chỉ có thể dựa vào dung dịch dinh dưỡng để duy trì sự sống.
Chịu đựng dày vò, gầy đến đáng sợ.
Khuôn mặt không còn chút huyết sắc.
Nặng nhất là khi anh ói ra m.á. u từng ngụm lớn,
trên người cắm đầy dây truyền dịch, yếu đến mức chỉ có thể cong nhẹ khóe mắt cười với tôi.
Ngày anh rời đi, bên ngoài trời đang rơi tuyết.
Hôn mê suốt nhiều ngày, anh bỗng tỉnh lại.
Dùng giọng nói yếu đến mức gần như không nghe được, hỏi tôi:
"Bây giờ… anh trông xấu lắm đúng không?"
Tôi khóc đến không thể thốt nên lời, chỉ biết điên cuồng lắc đầu.
"Không được khóc."
Tạ Tùy cong cong ngón tay, cào nhẹ vào lòng bàn tay tôi,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!