13.
Giang Yến vẫn đang chờ tôi.
Tôi rời khỏi hội sở, lên xe ngồi vào ghế phụ.
Thành phố bị màn mưa và hơi nước bao phủ, xe len lỏi qua những mảng đèn neon sáng rực.
Suốt chặng đường cả hai đều im lặng.
Sắp đến khu tôi ở, anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa:
"Em với Tạ Tùy… quan hệ không đơn giản nhỉ?"
"Không liên quan đến anh. Đừng quên, giữa chúng ta không can thiệp vào chuyện riêng của nhau."
Anh ta vẫn không chịu buông tha, tiếp tục dò xét:
"Em vẫn quan tâm đến hắn ta. Nếu không, tại sao lại đi mua thuốc rồi quay lại xử lý vết thương cho hắn?"
Giang Yến giơ tay chạm vào một bên mặt đang sưng tím, thở dài chán nản:
"Hắn ra tay cũng nặng thật. Lần này coi như hợp tác tiêu tan, tôi cũng bị đánh đến thế này… Em không thương lấy tôi một chút nào à?"
"Tôi chẳng quản được anh, cũng chẳng có nghĩa vụ phải quan tâm."
Trước mặt anh ta, tôi xưa nay luôn rất lạnh lùng.
Vừa dứt lời, Giang Yến đột ngột bẻ lái, dừng xe lại.
Nhìn tôi chăm chú, bỗng nói một câu kỳ lạ:
"Em không quản được, hay là không muốn quản?"
"Có khác biệt gì sao?"
"Khác nhiều lắm."
Giọng anh ta mang chút cố chấp.
Tôi bật cười giễu cợt:
"Không phải anh thật sự động lòng với tôi rồi chứ? Biết vậy thì báo cho bạn gái cũ anh một tiếng, kẻo cô ta khóc đấy."
Một lúc trầm mặc.
Giang Yến lại khởi động xe.
"Em nghĩ nhiều rồi. Cô đối xử với tôi lạnh nhạt như vậy, tôi đâu phải kẻ đeo bám ai. Sao có thể động lòng với cô được?"
"Nghĩ kỹ đi, Nghê Điệp. Em làm giao dịch với tôi, chẳng phải vì tiền."
"Em vẫn quan tâm đến Tạ Tùy, nhưng lại cố tình làm hắn tổn thương để hắn c.h.ế. t tâm."
"Tôi nhìn không thấu em, cũng đoán không ra rốt cuộc em đang định làm gì."
Tôi không đáp.
Chỉ quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!