Chương 4: (Vô Đề)

7.

Sau khi ngồi xuống, một đám người xúm lại rôm rả mời rượu, bắt chuyện với anh.

Tạ Tùy nét mặt nhàn nhạt, bị người ta vây quanh,

Ngón tay kẹp điếu thuốc đang cháy dở, ngửa đầu uống từng ly không dứt.

Người từng không hề động đến rượu hay thuốc –

Giờ đây, lại thành thạo như vậy.

Tôi lặng lẽ nhìn anh.

"Ê, hình xăm của A Tùy chưa tẩy sạch kìa?"

Có người tinh mắt, nhận ra mặt trong cổ tay phải của Tạ Tùy –

Ở đó có một hình xăm con bướm.

Nét đỏ đã nhòe màu, mờ nhạt đến khó nhìn rõ.

Người bên cạnh cười ám muội, lập tức hùa theo:

"Nhìn phát biết ngay là xăm vì gái rồi! Đoán chắc A Tùy vừa yêu vừa hận, tiếc không nỡ xóa."

"Gái nào đấy? Đám bọn mình quen A Tùy cũng chưa lâu, chưa từng nghe nhắc đến ai cả."

Tạ Tùy hờ hững nâng mắt, lười biếng nói:

"Lâu quá rồi, chẳng nhớ nữa."

"Xóa hai lần rồi, thấy phiền quá nên tạm để lại vậy."

Anh liếc qua tôi – lúc ấy đang cúi đầu ăn dĩa trái cây.

Ánh mắt lạnh như băng, giọng cũng lạnh tanh:

"Chờ hôm nào rảnh, tôi xăm hẳn con rùa to đè lên luôn."

Tôi nghẹn một miếng dưa hấu, ho sặc sụa dữ dội.

Giang Yến vội vàng vỗ lưng giúp tôi thuận khí.

Tạ Tùy không biểu cảm, nghiêng người đưa cho tôi một chai nước:

"Uống đi, cô Nghê."

"Đừng c.h.ế. t nghẹn ở đây."

8.

Cái miệng đúng là độc địa.

Giang Yến nhướng mày: "Hai người quen nhau à?"

Uống xong nửa chai nước, tôi cuối cùng cũng hồi tỉnh:

"Vài hôm trước từng phỏng vấn qua anh Tạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!