19.
Sau sáu năm, tiếng gọi thân mật ấy lại vang lên.
Suy nghĩ m.ô.n. g lung của tôi như bị một nhát c.h.é. m xé toạc.
Bàn tay tôi khựng lại, lý trí dội về như một gáo nước lạnh.
Tôi hoàn toàn có thể nhân lúc say mà buông thả bản thân một lần,
ôm anh, hôn anh, bất chấp tất cả.
Nhưng tôi không dám.
Tôi sợ—sợ lại mang đến cho Tạ Tùy một chút hy vọng.
Dù chỉ là một chút.
Nếu đã quyết khiến anh tuyệt vọng,
thì phải dứt khoát.
Không được để lại một chút mảy may mơ tưởng nào.
Vì vậy, tôi vươn tay vòng lấy cổ anh,
giả vờ muốn hôn.
Nhưng ngay khi môi sắp chạm vào anh, tôi lại gọi tên một người đàn ông khác.
Giang Yến.
Không khí lập tức đóng băng.
Tạ Tùy giữ chặt vai tôi, không để tôi lại gần.
Hàng mi anh khẽ run lên,
anh khó khăn cất tiếng hỏi:
"Tôi là ai?"
"Giang Yến."
"Thế còn Tạ Tùy?" – Anh hỏi tiếp.
"Tôi không quan tâm đến anh ta."
Một khoảng im lặng rất dài.
Sau đó, Tạ Tùy từ từ đứng dậy.
Trong đôi mắt đen sắc lạnh ấy,
ánh sáng từ từ tắt lịm—chỉ còn lại tàn tro c.h.ế. t chóc.
Đôi mắt anh đỏ hoe đến mức khiến người ta kinh sợ,
mỗi chữ như vỡ ra khỏi răng kẽ máu:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!