Lần sau tôi gặp lại Hạ Âu, là mùa hè hai năm sau. Khi đó tôi vừa chia tay người yêu, tôi cảm thấy những gì mà người phụ nữ cần thì tôi vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể trao. Ví dụ như thời gian, ví dụ như hôn nhân. Sau khi chia tay có một thời gian rất ngơ ngác, tôi biết đó là nỗi trống trải.
Hai năm nay công việc của tôi vẫn dậm chân tại chỗ, làm tôi bắt đầu bất mãn. Tiền và những đêm thành phố bao bọc kín mít những mê mỏi của tôi.
Lái xe chạy vô định trong thành phố, nghĩ ngợi lung tung. Tôi nghĩ tôi, mặt mũi sáng sủa, nhưng nhìn thật sâu vào bản chất thì tôi cũng chỉ là một người nghèo trong một xó xỉnh của thành thị. Và tôi giống hệt như mọi thanh niên thành đạt ở thành thị, nghèo đến mức chỉ còn lại mỗi tiền bạc, và đầy những lý do hận đời chất chứa trong lòng.
Mùa hè năm đó thực sự oi ả, tôi bật máy lạnh, để quên được cái không khí nồng nực ngoài cửa kính xe. Khi xe tôi lướt qua cổng trường Đại học C., tôi bắt gặp Hạ Âu. Khi tôi nhận ra cô nàng, lặng lẽ, dừng xe gần bên cô.
Tôi đã hiểu vì sao cô em mang tên Hạ Âu, khi cô ấy đứng dưới ánh mặt trời, nghiêng gương mặt bị nắng chiếu hồng, đứng yên ở phía ấy, hoàn toàn giống như một làn gió thanh tân giữa trưa nồng. Tất nhiên là lúc đó tôi còn chưa biết tên cô ta.
Tóc đã dài hơn xưa chút, mặt không khác, thân thể đầy đặn hơn vài phần, đường nét hấp dẫn song dáng vóc vẫn thanh mảnh như xưa. Tôi phát hiện ra suốt hai năm nay, tôi luôn khao khát đôi mắt kia, đôi mắt vô tình liếc tôi một lần, vẫn là sức cuốn hút ma muội và trong trắng ấy.
Con đĩ này biết chăm chút cho phong cách, giữ gìn khí chất, ít nhất cũng chẳng ai nhìn ra cô nàng làm cái nghề gì.
Sau độ mười phút, một người đàn ông trung niên bước tới, người đàn ông không rõ mặt nhét cho cô ta một gói gì đó, rồi đi. Tôi bỗng dưng khó chịu với chút lưu luyến của ông ta lúc bỏ đi!
Tôi xuống xe đi về phía cô em:
- Hi, cô em, hy vọng em còn nhớ ra tôi.
Tôi ác ý nghiến hai chữ "cô em" một cách vừa tàn nhẫn vừa rõ rành.
Cô em vừa nhìn tôi đã nhận ra ngay:
- Ông à?
- rồi cô em định đi.
Nhưng tôi gọi cô ta lại.
- Em đang làm gì?
- Tôi hỏi thừa câu này, vì tôi thấy cô em đang đi vào cổng trường Đại học C.
- Làm đĩ !
Cô nàng đáp, có vẻ đã bất cần hơn so với hai năm trước.
Tôi cảm giác tôi bỗng giận dữ vô cớ:
- Mẹ bố mày, mày làm đĩ cái gì? Tao còn chưa gặp con đĩ nào vừa xấu vừa mất dạy như loại mày!
Cô nàng rõ ràng khựng lại một chút, rồi nàng cười. Đáng phải nhắc là, Hạ Âu rất ít cười, nhưng khi nàng cười, như bông bồ công anh bị gió thổi tan, sẽ bay tới khắp nơi nơi.
- Thế thì tôi là một con đĩ không yêu nghề. Còn gì nữa không? Tôi phải vào trường đây.
- Gượm đã, thế... người đàn ông lúc nãy là ai đấy?
- Hỏi xong tôi thấy mình ngu quá.
- Sao anh không nghĩ đấy là bố tôi?
- Cô nàng nói, mặt thản nhiên lạnh lùng. Vậy mà tôi tưởng nàng cười giễu
- chứ tôi tưởng đĩ là phải thế nào nữa đây?
- Cô tên là gì?
- Hạ Âu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!