Yêu khí dày đặt, sát khí còn nồng đậm hơn cả đằng yêu ngày hôm đó.
Trương Diệu Vi đã mở thiên linh mục, lại không thấy rõ nguyên thân của yêu tinh kia rốt cuộc là gì, chỉ có thể thấy mấy trăm vong linh giống như đàn cá trôi dạt, không ngừng quấn quanh đại yêu. Tựa đàn cá nơi biển sâu, nếu đám cá con không tản ra, tuyệt đối không biết cá lớn bên trong có bộ dáng gì.
Nếu không thể thăm dò thật hư, liền chỉ có thể chiến đấu đến cùng.
Trương Diệu Vi sẽ không ngồi chờ chết, Lân Ảnh vẽ ra một lá bùa linh màu bạc trên cao, tay bấm hàng ma quyết, linh quang liền mang bùa linh đánh vào chỗ yêu khí.
Vong linh tứ tán, Trương Diệu Vi thừa dịp ngay lúc này nhìn nguyên thân của đại yêu kia, chỉ có thể thoáng nhìn thấy một cái đuôi dài che kín vảy màu xanh lơ nhẹ nhàng vung lên, toàn bộ thân thể yêu tinh lại giấu kín trong đám vong linh tụ lại lần nữa.
Cái đuôi kia tuyệt đối không phải đuôi rắn, bởi vì nó có nhiều thêm một đoạn lông bờm màu đỏ đậm. Lông bờm không có linh quang, tối tăm mịt mờ, cũng không phải Long tộc hoặc là Giao tộc.
Rốt cuộc là thứ gì?
Đang chìm trong suy nghĩ, bên trái liền có âm phong quấn tới. Nàng vốn là xà yêu, uyển chuyển nhất, chỉ nhẹ nhàng xoay người, liền làm âm phong đánh sượt qua tóc mai, quấn hụt.
Sâu trong yêu khí đột nhiên sáng lên một chút màu đỏ đậm, hồng quang lọt vào tầm mắt của Trương Diệu Vi. Nàng vội vàng quay đầu lại, lại sử dụng thiên linh mục, lần này nàng thấy rõ ràng hai sừng của đại yêu, còn có con mắt duy nhất dựng thẳng trên trán.
Hình dạng giống như trâu, một con mắt độc nhất.
Mặt trắng mà đuôi rắn, nếu thấy thì thiên hạ sẽ gặp đại dịch.
"Phỉ!"
Trương Diệu Vi buột miệng thốt ra, nhưng đại yêu kia đã tụ đủ linh lực, lúc này lại đột kích lần nữa, lần này không chỉ có âm phong, mà là bốn móng vuốt sắc nhọn cuốn theo trăm đạo âm phong hướng về phía Trương Diệu Vi mà quấn lấy.
Nó ở chỗ sâu, mở to cái miệng đẫm máu, chờ đợi cắn nuốt xà yêu ba trăm năm đạo hạnh kia, tựa như cắn nuốt những tên đạo sĩ không biết tự lượng sức trước đó. Nó sẽ hút vào linh cốt của bọn họ, nạp toàn bộ linh khí của bọn họ để mình dùng.
Trương Diệu Vi xoay tròn như sóng, linh quang màu bạc như tia chớp bắn ra bốn phía. Những nơi có thể đánh tới, có đánh nát âm phong, có đánh rơi âm phong, cũng có đánh vào móng vuốt nhọn, giống như đánh bụi bặm, biến mất không có tung tích.
Phỉ yêu đã xem thường nàng, một kích không trúng, tức giận lan tràn, sâu trong miệng máu phát ra một tiếng rống giận ghê rợn lòng người, nó nhảy ra khỏi yêu khí, hướng tới cổ họng Trương Diệu Vi muốn cắn.
"Ngươi là cái thứ gì, dám cả gan làm càn trước mặt bổn tiểu yêu quân!"
Thanh âm của Kim Trản Nhi vang lên bên cạnh Trương Diệu Vi, nàng chỉ nhẹ nhàng búng tay, phỉ yêu liền bổ nhào một cái trên mặt đất. Đôi tay Kim Trản Nhi chắp ở phía sau, đứng giữa phỉ yêu cùng Trương Diệu Vi, nghiêm nghị nhìn phỉ yêu, trên mặt không có một tia sợ hãi, chỉ có nồng đậm khinh thường, "Nói, ai thả ngươi ra?"
Phỉ yêu hung ác nâng mắt lên, ban đầu còn muốn nhào lên cắn xé Kim Trản Nhi, nào biết lúc này mi tâm Kim Trản Nhi sáng lên ấn yêu vàng kim, ấn yêu có hình ngọn lửa, rạng rỡ chói loá. Đó là ấn ký mà yêu chủ của Âm Minh Giới mới có, nó nhớ rõ ấn ký này, tuy rằng cực kỳ hận Hồ tộc có ấn ký này, lại cũng chỉ có thể cúi đầu cầu một đường sống.
Một ngàn năm trước, chính yêu chủ Âm Minh Giới Kim Cửu Nương đánh nó tàn phế yêu cốt, phong ấn nó tại ngọn núi này. Nó không muốn lại trải qua đau đớn khi yêu cốt vỡ vụn một lần nữa, càng không nghĩ làm vị yêu chủ này tức giận, nhận lấy kết cục linh hồn lẫn thể xác đều bị hủy diệt.
Phỉ yêu nằm gục trên mặt đất, hai sừng trâu tản ra u quang nhàn nhạt. Nó vùi đầu nức nở, miệng chỉ toàn yêu ngữ, Kim Trản Nhi nghe hiểu, Trương Diệu Vi cũng nghe hiểu.
Nó nói ——
Ngày ấy thời tiết rất rốt, hai tên thợ săn đi vào tàn phá sơn động phong ấn nó.
"Thất ca, đi sâu vào bên trong tìm xem, lỡ như có ẩn giấu bảo bối?" Lưu Đại Ngưu giữ chặt Thất ca chuẩn bị rời khỏi sơn động, "Dù sao hiện nay ban ngày sáng trưng, dương khí ngập tràn, yêu quái cũng không dám quấy phá ngay lúc này."
Thất ca xua tay nói: "Không được! Ta đáp ứng với Thất nương rồi, hôm nay muốn trở về ăn cơm sớm một chút! Thân thể của nàng ấy càng ngày càng nặng nhọc, để nàng ấy một mình ở nhà, ta không yên tâm."
Lưu Đại Ngưu lại khuyên nhủ: "Thất ca, đi thêm năm mươi bước vào trong thôi, nếu không thấy bảo bối đáng giá gì, ta liền cùng ngươi đi ra ngoài, có được hay không? Chỉ năm mươi bước!"
Thất ca nhìn hắn, "Là ngươi nói, năm mươi bước."
"Ừ!" Lưu Đại Ngưu vỗ vỗ ngực.
Thất ca liền đi theo hắn, tiếp tục đi vào bên trong, không đến năm mươi bước, đã đi tới cuối sơn động. Trên vách đá có những hàng chữ đỏ bọn họ không quen thuộc, chỉ đoán là vị đạo sĩ nào vẽ bùa.
Lưu Đại Ngưu gõ gõ vách đá, cũng không phát hiện bảo bối đáng giá gì. Hắn hậm hực quay đầu lại, phun nước bọt vào hạt châu đỏ khảm trên vách đá, "Phi! Cái gì cũng không có, còn nghèo hơn lão tử!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!