Chương 88: Tiêu dao (Kết)

Chú Sum Suê được thi triển, từ sâu trong khe vực phát ra âm thanh của vô số hạt giống nứt vỏ nảy mầm.

Ma vốn là thứ sinh ra để bám theo tà, nơi nào có nguồn tà khí, nơi đó sẽ có ma khí tụ tập. Vì vậy, Thiên Đế căn bản không cần phải khởi động bất kỳ pháp thuật triệu hồn nào để thu thập tàn phách của Hình Thiên. Cây nhiều cành cùng chung một cội, nước trăm khe đều chảy từ nguồn, qua mấy năm, chính khí đã sớm theo dòng nước lan tỏa khắp thiên hạ.

Trận chiến này kết thúc, nhất lao vĩnh dật.

Ma khí trong trận đã biến mất hơn phân nửa, Hình Thiên liều mạng kháng cự, như một con thú hoang bị nhốt trong lồng, hung ác dị thường, nhưng cũng là cùng đường bí lối.

"Thiên lão tặc! Ta sẽ trở lại! Ta nhất định sẽ trở lại!"

Hình Thiên lại dùng chiêu cũ, vọng tưởng xé tan hồn phách một lần nữa, hóa thành cát bụi để tránh khỏi kiếp nạn. Nhưng lần này có pháp trận bảo vệ, không chỉ là cát bụi, mà ngay cả quang ảnh cũng không thể thoát ra ngoài.

Bắc Minh Ma Giao đã dồn toàn bộ sức lực để va chạm, cuối cùng cũng tạo ra một vết nứt nhỏ trên bức tường pháp trận. Nó chưa kịp va chạm lần nữa, vết nứt đã tự động phục hồi. Bắc Minh Ma Giao kêu lên đầy thương tâm, vô lực ngã gục trong khe núi, ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân Hình Thiên đang dần tan biến trên bầu trời, như thể đang nói lời tạm biệt cuối cùng.

Những chồi non chui ra từ khe vực, tràn đầy sức sống. Vùng đất khô cằn trước đây bỗng chốc trở nên xanh tươi, thậm chí thân thể của Bắc Minh Ma Giao cũng trở thành thổ nhưỡng, từ trong cơ thể nó mọc lên vô số chồi non. Bắc Minh Ma Giao chỉ kịp vùng vẫy vài cái, rồi ngã xuống tắt thở, ma khí trong xương cốt cũng theo sự gia tăng của chú Sum Suê mà tan thành mây khói.

"Thiên...... lão...… tặc……"

Hình Thiên đã không còn nguyên hình, phát ra tiếng gầm cuối cùng trước khi hóa thành cát bụi, rốt cuộc bụi trần cũng lắng xuống.

Giống như chưa từng tồn tại trên thế gian này.

"Gia gia...…" Đôi mắt Kim Trản Nhi đẫm lệ, Sum Suê là yêu thuật bẩm sinh của tộc của lão thụ tinh, khi thi triển thuật này sẽ không chết, nhưng hôm nay lại khác. Lão thụ tinh đối phó với ma khí, nếu không thiêu đốt hồn phách, căn bản không có khả năng có được cả ngọn núi cây cối sum suê như hiện tại.

Khi nàng đang khổ sở, một cành cây bất ngờ gõ nhẹ lên đầu nàng.

Tiểu hồ ly ngẩng đầu, nhìn thấy thụ tinh gia gia mặc một bộ bạch y đứng trước mặt, nhưng lại như ẩn như hiện. Nàng dang tay muốn ôm gia gia, nhưng lại chỉ có đôi tay trống rỗng.

"Gia gia!"

Nụ cười của thụ tinh gia gia vẫn ấm áp như trước: "Sao lại khóc chứ? Lão già này công đức viên mãn, bạch nhật phi thăng, con nên vui mừng cho ta mới phải."

Ông còn chưa nói xong thì tiểu hồ ly đã khóc òa lên.

Thụ tinh gia gia vội vàng dùng cành cây gõ nàng: "Này! Sao càng nói càng khóc vậy?"

"Sau này chẳng phải là con không gặp được gia gia nữa sao! Hu hu......"

"Nếu một ngày nào đó, con tu thành chính quả, liền có thể gặp lại gia gia." Thụ tinh gia gia mỉm cười an ủi.

Vậy cũng có khác gì đâu!

Tiểu hồ ly hít hít mũi, nàng không muốn tu tiên, nàng chỉ muốn một nhà đoàn viên.

"Gia gia đi đây." Thụ tinh gia gia buông cành cây xuống, xoa xoa gáy tiểu hồ ly, xong đó quay người cúi đầu thành kính bái trời xanh, cuối cùng hóa thành một luồng linh quang bay lên chín tầng mây.

Tiểu hồ ly buồn bã, định ôm lấy Trương Diệu Vi bên cạnh để khóc một trận, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy trên người Trương Diệu Vi phát ra Phật quang.

"Hoài Từ...…" Kim Trản Nhi hoảng sợ, nếu Hoài Từ cũng rời đi, thì một mình nàng còn có ý nghĩa gì?

Trên chín tầng mây, Phật quang tỏa khắp.

Bồ Tát hiện ra từ một góc mây, giọng như chuông lớn, từ tốn nói: "Ngươi rất có duyên với Phật, tâm đạo kiên định, có muốn theo ta đến Nam Hải tu hành, đạt được chính quả?"

"Đừng đi…..." Kim Trản Nhi hoảng loạn lắc đầu, muốn nắm chặt tay Trương Diệu Vi, nhưng Phật quang trên người nàng ấy khiến tay nàng đau đớn phải rụt lại. Cảm giác tuyệt vọng nhanh chóng quấn chặt trái tim, ngột ngạt đến mức hít thở không thông.

Vẻ mặt của Trương Diệu Vi vẫn bình tĩnh, hai tay chắp trước ngực, giờ đây không rõ nàng là Hoài Từ hay là Trương Diệu Vi.

"Đệ tử có con đường muốn đi, mong Bồ Tát thành toàn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!