Ba ngày này, không nghi ngờ gì là ba ngày viên mãn nhất trong cuộc đời tiểu hồ ly. Thế nhưng, trăng tròn rồi cũng có lúc khuyết, đoàn tụ rồi cũng có lúc phải chia ly. Đến lúc phải nói lời từ biệt, sự im lặng lại là lựa chọn tốt nhất.
Trương Diệu Vi hiểu được tâm tư của tiểu hồ ly, ngày rời khỏi vương thành, trong suốt quãng đường nàng cũng không nói lời nào.
"Hoài Từ." Kim Trản Nhi tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi, "Nàng có sợ không?"
"Không sợ." Trương Diệu Vi nắm chặt tay nàng, "Có nàng mà."
Tiểu hồ ly híp mắt cười cười.
Phía sau các nàng, Kim Cửu Nương và Doanh Ngọc Hoa đều đã mặc giáp, trong ngực mỗi người giấu một lá bùa linh, đó là pháp khí mà thụ tinh gia gia đã gửi tặng trước khi rời đi. Nếu không phải vì đạo hạnh của hai tiểu yêu còn yếu, thực ra cũng không cần hai người họ hỗ trợ. Nhưng Hình Thiên có thể nhìn thấu lòng người, cả hai đều biết rõ nội tình, xuất hiện trước mặt Hình Thiên nhất định sẽ bị hắn phát hiện ra sự thật, ngược lại sẽ gây ra rắc rối.
Có bùa linh bảo vệ trái tim, có thể tạm thời ngăn chặn thuật nhìn thấu tâm tư.
Dù Ma Thần chỉ có ba phần công lực, nhưng cũng là một đối thủ khó nhằn. Kim Cửu Nương năm đó đã thua một bậc, thêm vào đó còn bị Hình Thiên phục kích, cho nên mới bị thương nặng như vậy. Thực ra Kim Cửu Nương và Doanh Ngọc Hoa đều hiểu, dù hai người họ có hợp lực cũng không phải là đối thủ của Hình Thiên. Hỗ trợ từ bên ngoài, một là để khiến màn kịch này trông chân thật hơn, hai là cũng có thể bảo vệ hai tiểu yêu này thật tốt.
"Ngọc Hoa, nàng có cảm thấy, hai đứa nhỏ rất xứng đôi không?" Bỗng nhiên Kim Cửu Nương hỏi với vẻ đắc ý.
"Rất xứng đôi, hơn cả chúng ta nhiều." Doanh Ngọc Hoa liếc mắt nhìn Kim Cửu Nương, "Dù sao Trản Nhi cũng biết giữ chừng mực, không giống như con hồ ly nào đó, vĩnh viễn không biết đủ."
Kim Cửu Nương không nhịn được cười ra tiếng, kinh động đến hai tiểu yêu phía trước.
Hai tiểu yêu quay đầu nhìn lại.
Kim Cửu Nương nhịn cười nói: "Nhìn cái gì? Chỉ có hai đứa nhỏ các con mới có thể thì thầm to nhỏ à?"
Kim Trản Nhi và Trương Diệu Vi trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, quay mặt đi, cười cười không nói thêm gì.
Mắt thấy sắp đến miệng khe núi, bốn người bỗng cảm thấy không ổn. Trên đường đi không thấy một chút ma khí nào, không biết Hình Thiên đang âm thầm chuẩn bị điều gì?
"Để a nương." Nhìn thấy tiểu hồ ly muốn dẫn đầu đi vào vực thẳm, Kim Cửu Nương chặn lại, rút kiếm ra khỏi vỏ, bước vào miệng vực. Dưới chân dường như đạp phải cái gì, nàng theo phản xạ nhảy lùi lại, cuối cùng hiểu ra ma khí đã đi đâu.
Đưa mắt nhìn quanh, trong vực thẳm đầy ma khí cuồn cuộn, không kể là hai bên vách đá hay đường đá dưới chân, nơi nào có thể chứa ma khí, nơi đó đều có những bàn tay quái quỷ chực chờ thò ra. Nếu là người bình thường, bị bàn tay quái quỷ này túm được, nhất định sẽ rơi vào khe hở, sau đó ma khí ào ạt ùa lên, kết cục khó mà thoát khỏi cái chết.
Quả nhiên Hình Thiên đã cẩn trọng, thay vì bố trí ma khí trên đường đi để bốn người chém giết, hắn lại tập trung toàn bộ ma khí lại, muốn đồng loạt tấn công tại con đường này.
Nếu các nàng muốn vượt qua con đường này để đến chỗ Thần Đỉnh, có lẽ không chết thì cũng sẽ bị thương.
"Bắc Minh Ma Giao ở gần đây." Trương Diệu Vi ngửi thấy hơi thở của Ma Giao.
Đây chính là phòng tuyến thứ hai của Hình Thiên, nếu ma khí không ngăn được bốn người, còn có Bắc Minh Ma Giao mai phục, chỉ cần để bốn người bỏ lỡ canh giờ, thì tình thế sẽ đảo ngược.
"Kim Cửu Nương, ngươi khó khăn lắm mới tái tạo được thân thể, sao lại phải vì Thiên tộc mà đưa khuê nữ đến làm vật tế chứ?" Giọng nói của Hình Thiên vang lên từ sâu trong vực thẳm, "Cả nhà cùng nhau hưởng hạnh phúc gia đình, không tốt hơn sao?"
Kim Cửu Nương lạnh lùng đáp: "Ngươi cứ quy củ thu mình ẩn trong khe vực, đừng ra ngoài gây họa cho Tam giới, không tốt hơn sao?"
Hình Thiên phát ra tiếng cười lạnh ghê rợn, loáng thoáng hiện thân sâu trong khe núi: "Nếu đã vậy, hôm nay các ngươi nhất định đến đây để tự tìm cái chết?"
"Có khi người chết là ngươi thì sao?" Doanh Ngọc Hoa và Kim Cửu Nương sóng vai đứng cạnh nhau, rút kiếm chỉ thẳng về phía Hình Thiên.
Hình Thiên chỉ cảm thấy các nàng quá ngây thơ, cười nói: "Từ xưa đến nay chính tà tương sinh, cho dù hôm nay hồn phách của ta hội tụ, bị Cửu Tiêu Kim Lôi nghiền thành bột, thì đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi."
"Ngươi lại nói những lời ngụy biện này!" Tiểu hồ ly biết hắn đang kéo dài thời gian, nhưng nhìn thoáng qua a nương không có hành động gì, nàng cũng không dám một mình lỗ mãng xông vào.
Hình Thiên tự cho là mình nói toàn những sự thật: "Trừ khi trên thế gian không còn tà niệm, nếu không cho dù ta bị nghiền thành bột mịn, rồi cũng sẽ có một ngày tái sinh trong sâu thẳm của tà khí. Thiên Đế không nói với các ngươi những điều này, chỉ vì muốn các ngươi ngốc nghếch bán mạng cho hắn ta, đổi lấy một chút an nhàn. Bọn chúng không phải đã nói rằng chúng sinh bình đẳng sao? Nhưng các ngươi hãy nghĩ mà xem, có thật sự bình đẳng không?
Yêu tộc thậm chí còn không bằng Nhân tộc, các ngươi cần gì phải hy sinh vô ích cho Thiên tộc cao cao tại thượng?"
Trương Diệu Vi từ tốn nói: "Cái ngươi gọi là bình đẳng, thực sự là bình đẳng sao? Tam giới không có quy củ, chỉ có cá lớn nuốt cá bé giết chóc, thử hỏi xem nơi nào mới là đào nguyên chân chính? Người ở nhân gian giết người, có pháp luật xử lý, người Thiên tộc phạm tội, có thiên quy xử lý, cho dù là Yêu tộc mà ngươi cho là thấp hèn, cũng có quy tắc của từng tộc, người vi phạm thì phải chịu phạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!