Bóng đêm dần buông, vương thành cũng lặng xuống theo.
Sau khi Mạnh Bà và Ảnh Bà phục sinh những đạo sĩ Huyền Ninh Tông, nhiệm vụ đã hoàn thành, lẽ ra nên lập tức quay về U Minh Giới. Nhưng Ảnh Bà đã lấy lý do muốn trực tiếp nói lời từ biệt với tiểu hồ ly, thuyết phục Mạnh Bà ở lại thêm một đêm.
Ánh trăng dịu dàng như nước, sao trời rực rỡ vạn dặm. Nơi này so với U Minh Giới mà nói, có quá nhiều hương vị cuộc sống.
Mạnh Bà đã lâu không tựa vào lan can ngắm nhìn ngọn đèn nhà nhà sáng rực như vậy, đã quen với cái lạnh của phủ U Minh, cảnh vật trước mắt đối với nàng thì thật hiếm có và quý giá.
"Uống một chén nhé?" Ngón tay Ảnh Bà câu lấy một bình rượu ngon, rót đầy chén rượu đưa cho Mạnh Bà.
Mạnh Bà mỉm cười nhìn nàng ấy: "Thì ra, đây mới là lý do thật sự."
"Ở lại thêm một đêm, đề phòng bất trắc, đó cũng là lý do." Ảnh Bà cũng cười.
Mạnh Bà nhận lấy chén rượu, uống một ngụm liền nhíu mày: "Rượu mạnh quá."
"Mạnh lắm sao?" Ánh mắt Ảnh Bà sáng rực, đột nhiên tiến lại gần Mạnh Bà, suýt chút nữa chạm vào mũi nàng.
Mạnh Bà theo phản xạ định đẩy nàng ấy ra, nhưng lại sợ kéo thiên lôi đến, chỉ có thể dùng linh quang ngăn trước ngực Ảnh Bà, cảnh cáo: "Không sợ thiên lôi à?"
"Sợ." Ảnh Bà cắn lấy mép chén rượu, uống thêm một ngụm, "Nhưng rượu làm người ta can đảm, dù sao ta sống mãi không chết, bị đánh một chút, đổi lấy một lần, cũng coi như lời."
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Ảnh Bà hôn lên môi Mạnh Bà.
Chén rượu cùng bình rượu rơi xuống đất, vỡ nát thành từng mảnh.
Nước rượu chảy ra, hương rượu nồng nặc, cả hai không hẹn mà cùng có một chút say.
Rầm rầm!
Quả nhiên thiên lôi đánh xuống đúng như dự đoán, nhưng nhờ có Cửu Chuyển Kim Liên bảo vệ, nó đập xuống lớp linh quang, ánh sáng lấp lánh bắn ra như ai đó thả pháo hoa lên bầu trời, lộng lẫy vô cùng.
Không bị sét đánh trúng, cả hai chỉ chậm lại một hơi, rồi lại như chết đi sống lại mà tiếp tục hôn nhau.
Lấy việc công làm việc tư cũng được, cứ như vậy mà chết đi cũng được, vốn là những người yêu nhau, tại sao cứ phải giữ gìn những quy tắc của Thiên Giới? Nay được Cửu Chuyển Kim Liên bảo vệ, thiên lôi không thể phá hủy, các nàng làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.
Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm!
Thiên lôi đánh liên tiếp không ngừng nghỉ, đánh cho toàn bộ lớp linh quang vang lên ầm ầm. Tia lửa bắn ra khắp nơi, như pháo hoa nở rộ, bên này vừa tắt thì bên kia lại nở, thật sự náo nhiệt.
Âm thanh sấm chớp khiến yêu dân trong thành chú ý, họ nhao nhao thò đầu ra ngoài, tụ tập quan sát những sắc màu rực rỡ trên bầu trời.
Tiểu hồ ly đang ở cùng Trương Diệu Vi cũng nghe thấy, kinh hồn táng đảm. Lúc này, hàng vạn thiên lôi ầm ầm như vậy, chẳng lẽ có vật tế khác khởi động Thần Đỉnh?
Nàng hoảng hốt đẩy cửa sổ ra, nhìn về phía bầu trời.
"Có phải là Cửu Tiêu Kim Lôi không?" Trương Diệu Vi bò lên vai nàng, cũng nhìn về phía nơi phát ra sấm chớp.
Tiểu hồ ly lắc đầu, lần trước nàng độ kiếp cũng đã gặp thiên lôi, lẽ ra Cửu Tiêu Kim Lôi phải có bộ dạng khác, làm sao lại bình thường như vậy.
"Ta cũng không biết."
Trương Diệu Vi áp sát vào tai nàng, nhẹ giọng nói: "Mặc kệ có phải hay không, ít nhất vương thành có Kim Liên ở đó, không cần lo lắng về sấm chớp."
Kim Trản Nhi nhẹ nhàng thở dài, như có điều suy nghĩ.
Trương Diệu Vi đoán được tiểu hồ ly đang nghĩ gì, đuôi rắn quấn quanh eo nàng, dịu dàng nói: "Có ta ở đây."
Xoang mũi của Kim Trản Nhi có chút chua xót, nàng gục đầu xuống: "Chỉ là ta tham lam, không phải sợ chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!