Ánh trăng u sầu, len qua kẻ hở rừng thông, loang lổ trên đường.
Trương Diệu Vi một mình đi trước, vạt đạo bào đen tuyền phất phới, toàn thân toát ra hơi thở người sống chớ tới gần. Kim Trản Nhi tự nhiên là không dám tới gần nàng, cho nên vẫn luôn duy trì khoảng cách một bước.
Túi gấm trừ tà đột nhiên rung động hai cái, dường như tiểu quỷ kia muốn ra ngoài dẫn đường.
Trương Diệu Vi mở miệng túi gấm, liền thấy một hòn đá từ bên trong nhảy ra. Trương Diệu Vi chụp lấy hòn đá, tiểu quỷ liền chui ra khỏi khe hở ngón tay của nàng, sau khi rơi xuống mặt đất, lập tức nắm lấy góc áo của nàng.
"Nhận ra đường?" Trương Diệu Vi nhẹ giọng hỏi nàng.
Tang Tang gật đầu, chỉ chỉ một lối rẽ không dễ tìm thấy ở phía Tây. Hiện nay bóng đêm bao trùm, nếu không phải Tang Tang nhắc nhở, Trương Diệu Vi nhất định sẽ bỏ qua cái lối rẽ đó, đi đến thôn xóm khác.
"Ta dắt ngươi đi." Trương Diệu Vi vươn tay với nàng.
Gương mặt trắng bệch của Tang Tang lộ ra tươi cười, nàng thả lỏng góc áo của nàng ấy, cầm tay Trương Diệu Vi, lạnh lẽo buốt giá.
Trương Diệu Vi theo bản năng nắm chặt tay nàng, không tiếp tục nhiều lời thêm câu gì, liền đi theo Tang Tang rẽ sang lối nhỏ kia.
Kim Trản Nhi đi theo, đáy lòng không vui thầm nghĩ: "Đối với tiểu quỷ ấm áp như vậy, sao không thấy dịu dàng với ta chút nào?"
Ước chừng đi hết một nén nhang, lối nhỏ đi vào đến một dòng suối nhỏ liền chặt đứt. Mượn ánh trăng nhìn về phía đối diện dòng suối nhỏ, hoa cúc nhỏ không biết tên nở khắp bờ đối diện. Trên dòng suối nhỏ vốn dĩ có một cây cầu gỗ, hiện giờ cầu gỗ kia đã vỡ vụn, hầu như đã không còn tung tích, chỉ có một chút chân cầu chìm dưới dòng suối nhỏ. Thậm chí, còn có vài lá bùa vàng ngậm nước đến mất màu mắc kẹt giữa khe dá.
Trương Diệu Vi khom lưng vớt một lá bùa vàng, chỉ nhẹ nhàng nắm liền nát nhừ như bùn.
Kim Trản Nhi đứng ở phía trước cây cầu gãy, nhăn mũi ngửi ngửi, nghiêm mặt nói: "Yêu khí thật dày đặc."
Nghĩ đến những người đồng đạo cũng không hàng phục được mấy yêu nghiệt ở bờ bên kia, Trương Diệu Vi thực mau liền nhớ tới lời nói của thổ địa công công, bên này có thôn xóm bị yêu tinh chiếm giữ. Nếu hắn nói chính là thôn này, bên trong nhất định sẽ không có A Mông cùng mẫu thân của Tang Tang.
Tạch!
Lân Ảnh rời vỏ, linh quang bức người.
Tang Tang giật nảy mình, buông lỏng tay ra, cẩn thận xem kỹ yêu khí ở đối diện, rồi liên tục lắc đầu với Trương Diệu Vi.
"Ta chỉ muốn bắt một con yêu tinh tới hỏi chút thôi." Trương Diệu Vi vỗ vỗ xoa dịu Tang Tang.
Tang Tang vẫn lắc đầu, lần này càng lắc mạnh hơn.
Trương Diệu Vi nhíu mày, "Vì sao?"
Tang Tang có miệng lại không thể nói, gấp gáp đến độ dậm chân.
Kim Trản Nhi nhìn thấy sốt ruột, hỏi: "Ngươi biết viết chữ không?"
Tang Tang ngẩn người, lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Kim Trản Nhi lẩm bẩm: "Rốt cuộc là biết hay là không?"
"Ngươi biết cái gì thì viết cái đó." Trương Diệu Vi không thúc giục nàng, chỉ là mở một bàn tay trước mặt nàng, biến ra một tờ giấy lưu quang.
Tang Tang sợ hãi loại lưu quang này, nàng nhút nhát sợ sệt mà duỗi ngón tay chạm một chút vào tờ giấy linh, phát hiện cũng không phỏng tay, lúc này mới nghiêng đầu chậm chạp vẽ ba nét lên đó.
Kim Trản Nhi thò qua xem, nhịn không được trợn mặt. Nàng gặp qua rất nhiều quỷ vẽ bùa, lại chưa bao giờ gặp qua quỷ vẽ bùa khó coi như vậy. Ba nét bút kia, rất giống ba nhánh cây ghép lại, căn bản nhìn không ra chữ gì.
Tang Tang nóng nảy, gãi gãi đầu, bỗng nhiên vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Trương Diệu Vi.
"Ta?" Trương Diệu Vi chỉ chỉ chính mình.
Tang Tang lắc đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!