Chương 50: (Vô Đề)

Tuy rằng Hạc Lão đã đảm bảo hàng chục lần, nhưng Doanh Ngọc Hoa vẫn không yên tâm, một mực ở bên bảo vệ, cho đến khi lấy máu yêu đan thành công, Kim Trản Nhi xác định không có việc gì, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Kim Trản Nhi vẫn không yên tâm, nhất định phải nhìn chằm chằm xem Hạc Lão chữa trị cho Trương Diệu Vi. Doanh Ngọc Hoa thực sự không nhìn nổi, nghiêm giọng nhắc nhở: "Vết thương trên người không đau nữa à?"

Đau thì chắc chắn là đau, chỉ là loại đau này, Kim Trản Nhi vẫn có thể chịu đựng.

"Không sao cả."

"Nếu không thấy đau nữa, có phải nên đi thăm Vương rồi không?" Doanh Ngọc Hoa dứt khoát nói rõ.

Kim Trản Nhi chớp mắt mấy cái, xác thực, đây là chuyện lớn. Nàng không dám phản bác, vội vàng cúi đầu với Doanh Ngọc Hoa, sai hồ tỳ mang áo choàng tới, vội vã khoác lên rồi chạy đến hàn băng cốc. Dù Kim Cửu Nương đã ngủ mê nhiều năm, căn bản không thể nghe thấy tiếng Kim Trản Nhi, nhưng nàng vừa vượt qua thiên kiếp, vẫn nên báo tin vui cho mẫu thân.

"Hạc Lão, bên này này giao cho ngươi." Doanh Ngọc Hoa nói xong, không đợi Hạc Lão trả lời, liền quay người rời đi.

Hạc Lão đã quen đại tướng quân như vậy, không ở đây giám sát hắn càng tốt, tránh được việc một lời không hợp lại cãi nhau.

Hàn băng cốc nằm ở phía Bắc Âm Minh Giới, quanh năm lạnh lẽo đến xương tủy, là cấm địa nhiều linh lực nhất trong Âm Minh Giới. Cũng vì nguyên nhân này, hàn băng cốc là nơi tốt nhất để kéo dài sinh mạng. Chỉ cần cơ duyên chín muồi, hoặc tìm thấy linh đan diệu dược để tái tạo yêu thân, Kim Cửu Nương có thể giống như Kim Trản Nhi năm xưa thực sự sống lại.

Kim Trản Nhi men theo hành lang băng giá đi vào sâu trong hàn băng cốc, càng đi vào bên trong, càng lạnh lẽo cắt da cắt thịt. Nhưng đối với Kim Trản Nhi mà nói, cái lạnh ở đây nàng quen thuộc hơn bất cứ ai, bởi vì nàng cũng từng ngủ yên ở đây suốt chín mươi năm.

Kim Cửu Nương hiện chỉ còn một sợi nguyên thần, được Doanh Ngọc Hoa dùng yêu thuật phong ấn trong hồ cốt. Hồ cốt dữ tợn, dựng đứng trong chính đường hàn băng cốc, từ khi Kim Trản Nhi có ký ức, mẫu thân đã có dáng vẻ thế này.

"A nương." Kim Trản Nhi xoa xoa chiếc mũi đỏ ửng vì lạnh, tiến lại gần hồ cốt, nhưng không dám đưa tay vuốt ve. Chỉ vì trên hồ cốt có thiết lập cấm chế, tùy tiện động vào không chỉ bị cấm chế đánh trọng thương, mà còn có thể liên lụy đến Kim Cửu Nương, làm sợi nguyên thần cuối cùng tan biến hoàn toàn.

"Hài nhi đã vượt qua lôi kiếp lần thứ nhất." Thời điểm Kim Trản Nhi nói những lời này, có phần đắc ý, nụ cười rạng rỡ trên mặt, "Tiểu a nương từng nói, chỉ cần ta thành công vượt qua lôi kiếp, ta có thể trở thành Vương thực sự của Âm Minh Giới." Nói đến đây, Kim Trản Nhi chỉ cảm thấy xoang mũi cay cay, nàng không nhịn được lại xoa xoa, "Chỉ tiếc là a nương không thể tự tay đội vương miện cho ta."

Nàng vốn lạc quan, nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ hốc mắt.

"Nhưng, ta biết a nương sẽ vui mừng vì ta." Kim Trản Nhi thu lại đau thương, cố gắng mỉm cười, nàng không muốn a nương thấy bộ dạng khóc nhè của mình.

Ngoài chính đường, Doanh Ngọc Hoa ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ ở bên Kim Trản Nhi, y như ngày trước.

Mẹ con hai người đều có tính cách mạnh mẽ, có lẽ Kim Trản Nhi cũng không muốn bị nàng chê cười vì hay khóc.

Ánh mắt Doanh Ngọc Hoa bỗng trở nên xa xăm, nàng không khỏi nhớ về năm xưa, lần đầu tiên nàng gặp Kim Cửu Nương ——

Rừng trúc xanh ngắt, sương mù dày đặc.

Cửu Thúy Cốc là nơi Doanh Ngọc Hoa sinh ra, ở đây yêu vật đông đảo, vì để tu thành người, chuyện yêu nghiệt tương tàn đã không còn xa lạ. Thắng làm vua thua làm giặc, kẻ nào mạnh, kẻ đó có thể sống sót trong Cửu Thúy Cốc.

Một tiểu yêu như Doanh Ngọc Hoa muốn sống sót, chỉ có một con đường, đó là trở thành chó săn của yêu chủ Cửu Thúy Cốc. Những năm đó, nàng biết từ trên xuống dưới Cửu Thúy Cốc đều cực kỳ ghét nàng, nhưng chỉ cần sống sót, bị ghét thì có là gì? Nàng ỷ được yêu chủ Cửu Thúy Cốc yêu thích mà nuốt không ít yêu đan đồng loại, yêu lực dần tăng, không ngờ nàng càng lợi hại, càng nhiều yêu muốn nàng chết.

Thế là, Đoan Ngọ năm đó, nhân lúc yêu lực của nàng yếu nhất, trăm yêu tấn công vào hang động nơi nàng tu luyện. Chúng đều muốn đoạt yêu đan của nàng để tăng cường tu vi, mà yêu chủ Cửu Thúy Cốc lúc này lại chọn cách lạnh lùng đứng nhìn. Dù sao chó dưới chân hắn không chỉ có mỗi Doanh Ngọc Hoa, hắn cũng muốn tìm chút thú vui để xem, nhất là những màn chó cắn chó thế này, không gì đặc sắc hơn.

Doanh Ngọc Hoa liều chết mở đường máu, ý chí sinh tồn giúp nàng bùng phát sức chiến đấu dữ dội hơn thường ngày, liên tiếp chém giết hơn bảy mươi yêu vật, cuối cùng sức cùng lực kiệt, ngã xuống trước cửa Cửu Thúy Cốc.

Chỉ còn một bước nữa, nàng có thể thoát khỏi nơi này.

"Ngã rồi! Nàng ta ngã rồi!"

"Đại ca, ta đến mổ đan!"

"Cẩn thận, ả đàn bà này lợi hại lắm đó!"

"Biết rồi!"

Tiếng thì thầm của yêu vật vang lên gần đó, nhưng nàng đã không còn sức chiến đấu, thậm chí không có cả sức để đứng lên. Nàng không cam lòng, sao có thể chết ở đây, may giá y cho kẻ khác! Nhưng không cam lòng thì như thế nào? Nàng cũng giống như những yêu vật bị nàng nuốt yêu đan, chỉ là một kẻ qua đường như phù dung sớm nở tối tàn nơi Cửu Thúy Cốc này.

Một con cóc yêu nóng lòng muốn thử, cầm dao định đâm vào thân thể Doanh Ngọc Hoa, liền bị một đạo kim quang bắn văng đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!