Tiếng sấm rền vang, che lấp những lời mà Trương Diệu Vi nói với nàng.
Kim Trản Nhi xoay người dẫn theo sấm chớp chạy đi, để Trương Diệu Vi ở lại một nơi an toàn. Thiên kiếp hôm nay, nàng dù thế nào cũng phải vượt qua!
Thiên hạ chưa từng có con hồ ly nào lần đầu gặp thiên kiếp đã phải chịu trăm đợt sấm sét như vậy, giống như hồ yêu ngàn năm độ kiếp, làm đám yêu quái hiếu kỳ đứng nhìn từ xa xa. Nhìn nàng né tránh sấm sét, nhìn nàng mạnh mẽ vận chuyển linh lực từ yêu đan hóa thành linh thuẫn để chống đỡ, những lúc nguy hiểm, tia sấm sét trí mạng chỉ cách nàng trong gang tấc, nhiều lần suýt chạm mặt với tử vong.
Trương Diệu Vi che miệng ho khan vài tiếng, nàng cưỡng ép thúc đẩy linh lực để chống đỡ thiên lôi, làm yêu đan bị thương. Thêm vào đó, nàng nhổ vảy làm khiên, đã tổn hại yêu thân, dù lúc này đã hóa thành hình người, hai chân cũng chồng chất vết thương, máu me nhuộm đẫm. Nàng không thể không ôm chặt đạo bào huyền sắc để che thân, linh quang trên người vẫn chưa hoàn toàn tan biến. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng dáng Kim Trản Nhi, nếu tiểu hồ ly không kịp né tránh, nàng vẫn kịp ra tay.
Đầu ngón tay chạm vào một vật cứng trong túi áo đạo bào, nàng vội vàng lấy ra, hóa ra là tâm kính hộ thể mà sư phụ tặng nàng.
"Khụ!"
Ngay khi Trương Diệu Vi phân tâm lấy tâm kính ra, Kim Trản Nhi bị một tia sấm sét đánh trúng vai, làm cho vai nàng cháy khét lẹt, máu tươi nhanh chóng trào ra từ chỗ bị thương.
"Nhận lấy!" Trương Diệu Vi hét lớn, ném tâm kính về phía Kim Trản Nhi.
Kim Trản Nhi nghe tiếng bắt lấy, vừa lúc một tia sấm sét giáng xuống, nàng xoay tay cầm kính, vừa lúc chặn được tia sấm này. Sấm sét đánh vào mặt kính, nhưng mặt kính không hề hư hại một chút nào, chỉ bắn ra những tia lửa sáng.
Không hổ danh là pháp khí thượng hạng của Huyền Ninh Tông, dùng để phòng thân thì không gì tốt hơn!
Kim Trản Nhi cảm thấy an tâm hơn, ngước lên nhìn bầu trời đầy sấm sét, không khỏi biến sắc, buột miệng mắng: "Lão trời khốn kiếp, ngươi cố tình muốn đánh chết bổn tiểu yêu quân mà! Bổn tiểu yêu quân càng nhất quyết không để ngươi toại nguyện!" Nàng nhớ rõ, đại tướng quân nói lần đầu tiên vượt qua thiên kiếp chỉ phải chịu mười lần sét đánh, vậy mà sao đến lượt nàng lại có nhiều sấm sét chưa đánh đến thế.
Yêu khí trên người nàng ngày càng nặng, sấm sét cũng ngày càng mãnh liệt, mây đen cuồn cuộn như đại dương sâu thẳm, bên dưới có vẻ ẩn chứa hàng ngàn tia sấm sét. Mỗi lần nàng thúc đẩy yêu khí, yêu cốt lại càng nóng thêm một phần, thậm chí đến cả tiểu hồ ly cũng không nhận ra yêu cốt của nàng đang dần hóa ma, đang tiến dần về hướng thành ma mà nàng từng nói.
Lúc Trương Diệu Vi phát hiện trên mi tâm của nàng xuất hiện hoa văn ma quân như ẩn như hiện, lập tức quát lên: "Đừng thúc đẩy yêu khí nữa!" Cuối cùng nàng cũng hiểu ra, tại sao thiên kiếp lại dai dẳng như vậy? Hóa ra nàng dần dần sinh ma cốt, làm cho càng nhiều thiên lôi kéo đến, coi nàng như ma quân sắp xuất thế, muốn đánh chết nàng tại đây.
"Một khi nhập ma, hôm nay ngươi nhất định phải chết!" Trương Diệu Vi mặc kệ chính mình, một lần nữa biến thành mãng xà đen, một lần nữa xé rách vảy, một lần nữa dựng lên khiên vảy, che chắn lôi kiếp.
Ma có thể âm thầm sinh ra ở nơi âm u nhất của tam giới, nhưng không thể sinh ra ở thành Giang Ninh, nơi hội tụ nhiều long khí. Kim Trản Nhi độ kiếp ở ngoại ô thành Giang Ninh, sét đã định sẵn sẽ nhiều gấp đôi so với các Hồ tộc khác, cộng thêm việc nàng cường chống lại thiên lôi, ma khí âm thầm sinh ra, khiến thiên lôi kéo đến cuồn cuộn không dứt.
Keng! Keng! Keng!
Ba tia sấm sét liên tiếp giáng xuống, Trương Diệu Vi nghiến răng chống đỡ, vừa mở miệng đã đầy máu, nàng nhắc nhở: "Đạo pháp tùy tâm, tâm tĩnh thì sét ngưng, ngừng giết thì...... khụ khụ...... lệ khí sẽ mất!"
Thiên Đạo vĩnh hằng.
Yêu nếu muốn nghịch thiên, hoặc là nhập ma, hoặc là tử vong. Ma quân tam giới ngàn năm hiếm có một người, bởi vì hóa ma còn nguy hiểm hơn độ kiếp gấp mười lần, Thiên Đạo sẽ không cho phép ma quân hiện thế, cho nên từ xưa đến nay ma quân có thể sống sót chỉ đếm trên đầu ngón tay. Với đạo hạnh hiện tại của Kim Trản Nhi, chắc chắn chạy trời không khỏi nắng.
Kim Trản Nhi định đẩy Trương Diệu Vi ra nhưng những lời nàng ấy nói không sai. Nếu nàng cứng đầu chống lại, người thua chỉ có thể là các nàng. Nếu hôm nay không vượt qua được kiếp nạn này, làm sao nàng có thể cam tâm?
"Tin ta! Khụ khụ!" Trương Diệu Vi lại quấn lên người nàng, hư ảnh hình người và Kim Trản Nhi hòa vào nhau, dẫn Kim Trản Nhi ngồi xuống tĩnh tọa, không còn né tránh thiên lôi công kích.
"Đạo pháp tự nhiên, tâm cảnh như thủy, ngộ phong vô lan, phương vi thượng cảnh."
Đạo pháp tự nhiên, tâm cảnh như nước, gặp gió không động, mới là thượng cảnh.
Trương Diệu Vi từ từ nhắm mắt, Kim Trản Nhi cũng từ từ nhắm mắt, cùng bước vào tâm cảnh với Trương Diệu Vi. Lúc đó, trên người Trương Diệu Vi là ngân quang, trên người Kim Trản Nhi là kim quang, hai linh quang đan xen vào nhau, trong lôi quang lúc sáng lúc tối. Ban đầu lôi điện còn có thể xuyên qua tấm khiên vảy, sau đó, khi sát ý trên người Kim Trản Nhi dần tiêu tan, uy lực của lôi điện cũng theo đó mà giảm bớt, thậm chí uy lực của lôi quang trên trời cũng dần biến mất.
Lúc ngân quang thấp thoáng xuất hiện những chữ Phạn bay múa, diện mạo của Trương Diệu Vi biến đổi, hóa thành dáng vẻ của Hoài Từ cúi đầu chắp tay tụng kinh.
Kim Trản Nhi vốn bị tiếng sấm ầm ầm làm cho ù tai, nhưng vào khoảnh khắc Hoài Từ hiện ra, nàng lại nghe thấy tiếng chuông sớm vang vọng của Từ Bi Sát đã từ rất lâu. Như là giọt sương lạnh rơi vào chảo dầu nóng bỏng, như là làn gió mát thổi vào mùa hè oi bức, từng chút một xóa đi khô nóng trong tâm cảnh của nàng.
Nàng nghe thấy tiếng tụng kinh dịu dàng của Hoài Từ, nghe thấy tiếng hoa lê rơi xào xạc trong rừng, nghe thấy tiếng chim chóc vỗ cánh bay...... Những âm thanh này dường như đã từng quen thuộc, tựa như mọi thứ trở lại khi nàng vẫn còn là một cây hoa lê, lắng nghe van vật tự nhiên, tu luyện chính đạo nhân gian.
Không có sấm sét, không có nỗi sợ hãi cái chết, chỉ có sự tĩnh lặng thanh khiết kỳ ảo, lắng đọng cùng quang ảnh.
Đông! Lại một tiếng chuông sớm vang lên, Kim Trản Nhi mở mắt, ánh trăng đã lâu không thấy từ kẽ mây đen rọi xuống, vừa vặn chiếu lên đôi tay đang chắp của nàng ——
Một giọt máu tươi đột nhiên nhỏ xuống, như một hạt Phật châu nhuốm máu, men theo ngón trỏ của nàng trượt dài, thấm vào hoa văn trong lòng bàn tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!