Ánh trăng lạnh lẽo thê lương, hai vị đạo sĩ một trước một sau đi tới trước phủ Hoài Thanh hầu.
"Sư phụ, là nơi này!" Ngộ Hòe chống gậy gỗ, khập khiễng đi đến trước hai bước, chỉ vào trong phủ Hoài Thanh hầu, "Bên trong thực sự có yêu quái! Nhưng hầu gia lại không tin, còn sai người đánh què đồ nhi!"
Đạo sĩ đi sau đội nón cói, lúc này cởi nón cói xuống, hoá ra là một thiếu nữ còn thanh xuân, tuổi tác ước chừng khoảng mười tám, nhưng đã là người theo đạo tu hành trăm năm, chính là đại trưởng lão Huyền Doãn của Huyền Ninh Tông.
Bộ đạo bào màu đen của nàng phất phới trong gió, chỉ thấy nàng đi thẳng đến cổng lớn hầu phủ. Giữa đường vệ sĩ muốn ngăn cản, còn chưa chạm vào nàng, đã bị một luồng kình lực đẩy lui ba bước.
"Kẻ tự tiện xông vào hầu phủ, giết ngay tại chỗ!" Vệ sĩ cảnh cáo, đã rút bội kiếm ra sẵn.
Huyền Doãn nhàn nhạt nói: "Nơi đây có yêu nghiệt, ta diệt xong sẽ rời đi, tuyệt đối không quấy nhiễu người khác." Khi nói chuyện, chẳng màng nơi này là phủ đệ nhân gian, chỉ nhẹ nhàng vung tay áo, cổng lớn hầu phủ đóng chặt liền ầm ầm mở rộng.
Ngộ Hòe không dám lưu lại, sợ bị đám vệ sĩ đánh mềm như quả hồng, cho nên cố hết sức chống gậy đuổi theo. Ỷ vào khí kình hộ thể của Huyền Doãn, những vệ sĩ này căn bản không đến gần được, cho dù là tên bay loạn xạ, cũng không bắn thủng được lớp khí kình hộ thể.
Động tĩnh trước cổng hầu phủ làm Hoài Thanh hầu tỉnh ngủ, ba vị công tử đều bị hắn an bài ra ngoài, chờ nhận được tiền đồ xán lạn, sau khi nghe thấy động tĩnh, hắn cho rằng hung đồ muốn đột nhập vào hầu phủ, liền rút kiếm xông ra ngoài.
"Làm càn!" Hoài Thanh hầu lớn tiếng quát.
Huyền Doãn dừng chân, con ngươi không chút gợn sóng nhìn về phía hắn, nghiêm mặt nói: "Hầu gia đừng tức giận, nếu không muốn sau này gia trạch không yên ổn, thì đừng làm những việc cản trở vô ích này."
Hoài Thanh hầu tức giận nói: "Ngươi có ý gì!"
"Chờ yêu nghiệt này tu thành, trên dưới hầu phủ các ngươi, không một ai có thể sống." Ngữ khí của Huyền Doãn lạnh nhạt, nhưng chính cái ngữ khí này càng làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.
Hoài Thanh hầu thấy đạo cô không có ý phản kích, đao thương của vệ sĩ khó đến gần, không bằng thừa dịp nàng ta chưa trở mặt, làm không khí hòa hoãn một chút trước.
"Dừng tay." Hoài Thanh hầu giơ tay ra hiệu nhóm vệ sĩ dừng lại.
Đám vệ sĩ nghe lệnh, đồng loạt lui đến bên cạnh Hoài Thanh hầu, cầm khiên bảo vệ chủ tử.
Huyền Doãn cũng không muốn dây dưa thêm với bọn họ, sau khi gật đầu cảm tạ, lần theo ngọn nguồn của yêu khí, đi đến hậu viện của nữ quyến.
"Hầu gia đừng trách, sư phụ ta là người ngoài thế tục, nhiều năm rồi không gặp người khác." Ngộ Hòe vội vàng giải thích một câu, rồi lại đuổi theo Huyền Doãn.
Hoài Thanh hầu không nhận ra đạo cô kia, nhưng nhận ra tiểu đạo sĩ này, đúng là gã thuật sĩ giang hồ một tháng trước bị hắn hạ lệnh đánh gãy chân đuổi ra ngoài. Không nghĩ tới người này vậy mà còn dám trở về, thậm chí còn mang theo một kẻ lợi hại giúp đỡ!
Nếu có thể bắt lấy Huyền Doãn, Hoài Thanh hầu quyết không nhịn cơn giận này, nhưng bản lĩnh của đạo cô kia đã vượt qua phạm vi bọn họ có thể kiểm soát, có cái gọi là việc nhỏ không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn, lúc này nhịn nhất thời gió êm sóng lặng, bớt sinh chuyện thì tốt hơn.
"Theo sau, đừng để bọn họ làm phụ nhân bị thương." Hoài Thanh hầu hạ lệnh cho vệ sĩ, "Nếu có tình huống, lập tức tới báo!"
Vệ sĩ nhận lệnh, đi theo Huyền Doãn. Huyền Doãn không thích ở gần người khác, lúc này chỉ cần đám vệ sĩ đến gần nàng trong vòng ba bước, liền bị khí kình hộ thể đánh lui mấy bước.
Mỗi tên vệ sĩ đều kinh hãi, đây nào phải là người, nếu không phải là yêu ma, thì chính là thượng tiên thật sự.
"Đạo trưởng, đó là viện của tam thiếu phu nhân nhà chúng ta!" Vệ sĩ thấy đầu ngón tay Huyền Doãn sáng lên một ngọn lửa, cho rằng nàng muốn phóng hỏa đốt viện, vội vàng khuyên nhủ, "Mấy ngày nay thân thể tam thiếu phu nhân không khoẻ, nếu đạo trưởng thật sự muốn phóng hỏa, xin cho chúng ta đỡ tam thiếu phu nhân ra ngoài."
"Thân thể nàng ta mà khoẻ thì mới là chuyện kỳ quái." Huyền Doãn căn bản không nghe vệ sĩ khuyên can, lúc đẩy cửa viện ra, đầu ngón tay mang theo ngọn lửa chỉ lên trời, thoáng chốc tia lửa bắn khắp nơi, thiêu sạch yêu khí còn sót lại trong viện.
Đám vệ sĩ nhìn đến ngây người, không nghĩ tới trong viện tam thiếu phu nhân lại có yêu khí nồng nặc như vậy.
"Chân cẳng của ngươi không tiện, ở lại nơi này." Huyền Doãn phân phó Ngộ Hòe.
Ngộ Hòe sợ bị đám vệ sĩ đối phó, lắc đầu nói: "Ta muốn đi theo sư phụ!"
"Bọn họ không dám làm gì ngươi đâu." Tuy Huyền Doãn nói cho Ngộ Hòe nghe, ánh mắt lại như dao nhỏ quét ngang đám vệ sĩ đi theo phía sau một cái, "Hôm nay kẻ nào còn dám động vào ngươi một chút, ta nhất định sẽ không bỏ qua!"
Ngộ Hòe nghe được cảm động, nói: "Ôi, đa tạ sư phụ."
"Không ai được tiến vào, tránh cho yêu nghiệt kia làm các ngươi bị thương." Huyền Doãn để lại những lời này, liền một mình đi vào tiểu viện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!