"Thiên linh linh, địa linh linh, yêu tà mau hiện thân!"
Sáng sớm ngày thứ hai, tiểu đạo sĩ làm bộ làm tịch chạy đến trước cổng phủ Hoài Thanh hầu rồi bắt đầu làm phép. Bởi vì hắn ở khá xa, lại ở trong phạm vi công chúng, cho nên vệ sĩ canh gác cũng không xua đuổi hắn, chỉ đứng nhìn tiểu đạo sĩ như đang xem diễn xiếc.
Một lá bùa vàng đột nhiên cháy trên đầu ngón tay của tiểu đạo sĩ, dường như có thêm sinh khí, bay về phía sư tử đá trước phủ Hoài Thanh, thoáng chốc bức ra một luồng quỷ ảnh, mọi người trước cửa sợ tới mức phát ra một tiếng kinh hô.
Vệ sĩ phẫn nộ quát: "Không có mắt sao! Cũng không nhìn xem nơi này là địa phương nào, dám đến nơi này làm mấy trò thủ thuật che mắt người!" Nói xong, chuẩn bị tiến lên đuổi tiểu đạo sĩ đi.
Tiểu đạo sĩ không chút hoang mang, mặc kệ vệ sĩ gác trường kích lên cổ hắn, nghiêm mặt nói: "Các vị đừng nên không tin tà ma, chẳng lẽ không nhìn thấy sư tử đá trước cửa trừ tà đã nhiễm yêu khí?"
"Nói hươu nói vượn!" Vệ sĩ xô đẩy tiểu đạo sĩ, "Mau cút! Nếu để hầu gia nghe thấy, ngươi không thoát được đòn roi đâu!"
Tiểu đạo sĩ lấy thẻ bài gỗ đào của mình ra, để lộ thân phận: "Bần đạo là nội môn đệ tử của Huyền Ninh Tông, đạo hào là Ngộ Hòe, tuyệt đối không phải phương sĩ giả danh lừa bịp trên giang hồ! Hôm nay nếu hầu gia không nghe lời khuyên của bần đạo, sau này phủ trạch nhất định sẽ gặp tai ương đổ máu!"
Huyền Ninh Tông nằm ở phía nam Vân Mộng, cách Kim Lăng khá xa, nhưng cũng coi là một tông môn nổi tiếng. Nghe thấy Ngộ Hòe nói ra dáng ra hình, đám vệ sĩ chần chờ đưa mắt nhìn nhau, suy nghĩ có nên báo việc này cho Hoài Thanh hầu không.
"Xin hãy cho bần đạo đi vào gặp hầu gia, nếu như hầu gia vẫn cảm thấy bần đạo hồ ngôn loạn ngữ, bần đạo nhận phạt là được." Tiểu đạo sĩ nói một cách khẩn thiết.
"Ngươi đi thông truyền hầu gia."
"Được."
Được vệ sĩ thông truyền, Ngộ Hòe liền biết sự tình đã thành công một nửa. Chỉ cần gặp được Hoài Thanh hầu, hắn sẽ có biện pháp làm Hoài Thanh hầu tin hắn. Hơn nữa, yêu khí trong phủ trạch này như có như không, nếu không phải là đại yêu đạo hạnh rất cao, chính là tiểu yêu mới vào đời không lâu, hắn chắc chắn nó ở ngay trong phủ, hắn cũng không xem là nói dối.
Từ xưa chính tà không đội trời chung, yêu nghiệt không ở nơi sơn dã dốc lòng tu luyện, chạy tới nhân gian lẩn trốn, đã là trái với đạo luật của nhân gian, hắn thu thập yêu nghiệt này cũng coi như thay trời hành đạo.
Mấy ngày nay Hoài Thanh hầu nhiễm phong hàn, đã uống chút thuốc, vẫn không thấy khoẻ hơn, nghe nói bên ngoài có một vị tiểu đạo sĩ từ Huyền Ninh tông đến, liền sai người mau mời vào.
Ngộ Hòe đợi một lát ngoài tiền sảnh, cuối cùng đã gặp được Hoài Thanh hầu mặt mày ốm yếu. Hắn không mở miệng hàn huyên, mà liền báo trước: "Hầu gia, ngài đã bị yêu tà nhập vào thân thể, thuốc và châm cứu bình thường đều vô dụng."
Trong lòng Hoài Thanh hầu chợt lạnh, thầm nghĩ tiểu đạo sĩ quả nhiên có chút bản lĩnh, lập tức bất động thanh sắc nói: "Thành Kim Lăng là kinh đô Đại Trần, có long khí ở đây, yêu tà ở đâu ra?"
Ngộ Hòe lắc đầu nói: "Hầu gia ngài không biết đấy thôi, nơi có long khí thường thường dư thừa linh lực, cho nên yêu nghiệt càng thích ẩn nấp ở nơi này, hấp thu linh lực tăng cường đạo hạnh."
Hoài Thanh hầu trầm mặt nói: "Cho nên, theo đạo trưởng thấy, trong phủ của ta thì thứ gì là yêu?"
Ngộ Hòe ra vẻ thâm trầm, bấm tay tính tính, lại ngửi ngửi mùi yêu khí tràn ngập trong phủ, nghiêm mặt nói: "Trên người yêu nghiệt này có mùi hoa lê, hẳn là loài mộc tinh."
"Hoa lê yêu?" Đáy mắt Hoài Thanh hầu nổi lên tia hoài nghi, trong phủ chưa bao giờ trồng cây lê, sao lại có loại yêu nghiệt này.
Ngộ Hòe cũng không thể xác định, chắp tay hành lễ với Hoài Thanh hầu, nói: "Bần đạo tìm được nơi phát ra yêu khí, mới có thể kết luận."
"Tiểu đạo trưởng ngụ ý, là muốn lục soát phủ của ta?" Hoài Thanh hầu cố ý nhấn mạnh câu sau, uy thế nổi lên, tiểu đạo sĩ sợ tới mức tim cũng lộp bộp một chút.
Ngộ Hòe vội vàng xua tay nói: "Bần đạo không có ý này."
"Vậy ý ngươi là gì?" Hoài Thanh hầu hỏi lại.
Ngộ Hòe chỉ phải lui về sau một bước: "Có thể cho phép bần đạo đi dạo trong viện một chút, chỉ đi một chút thôi, không cần vào phòng, bần đạo cũng có thể tìm được nơi yêu nghiệt kia ẩn nấp."
Hoài Thanh hầu không trả lời ngay, chỉ lạnh mặt nhìn Ngộ Hòe hồi lâu —— tiểu đạo sĩ này bề ngoài mảnh khảnh, vẻ mặt ngay thẳng, bộ đạo bào màu đen đã giặt nhiều đến mức có chút trắng bệch, nếu thật là hạng người giả danh lừa bịp, chỉ sợ đã ăn no béo tốt, làm sao có dáng vẻ tiên phong đạo cốt thế này.
"Nếu như không tìm được yêu nghiệt thì sao?" Hôm nay Hoài Thanh hầu mời hắn vào phủ, nếu không tìm được yêu nghiệt, truyền ra ngoài đường đường là Hoài Thanh hầu vậy mà bị một kẻ thuật sĩ giang hồ xoay một vòng, chẳng phải là làm người ta chê cười.
Ngộ Hòe cúi đầu nói: "Nếu như tìm không được, hầu gia có thể đánh gãy chân tiểu nhân rồi ném ra khỏi phủ."
Cũng đúng, như vậy xem như là cảnh cáo, ít nhất thuật sĩ giang hồ giả danh lừa bịp sẽ không dám tiếp tục đến hồ ngôn loạn ngữ, cũng coi như được thanh tịnh. Hoài Thanh hầu nghĩ thông suốt chuyện này, gật đầu nói: "Người đâu, mang tiểu đạo trưởng đi dạo trong phủ một vòng." Nói xong, đưa một ánh mắt cho vệ sĩ.
Trong viện có không ít bồn hoa xa xỉ, cần phải nhìn chằm chằm, chớ có để tiểu đạo sĩ này mượn gió bẻ măng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!