Hủ Hủ càng thêm làm càn, ngậm vành tai của Thẩm Yến Uyển còn không biết thoả mãn, dứt khoác nắm lấy cằm nàng, ánh mắt sáng quắc dọc theo cánh mũi nàng một đường đi xuống, dừng trên đôi môi nàng.
Thẩm Yến Uyển nhận ra ý đồ của nàng ấy, cõi lòng càng thêm hoảng loạn. Các nàng đã làm hành động thân mật giữa nữ tử không nên có, nếu môi hôn này rơi xuống, Thẩm Yến Uyển không biết nàng cùng nàng ấy sẽ kết thúc như thế nào.
Lý trí tan rã chớp mắt đã trở về, Thẩm Yến Uyển đột nhiên dùng sức, cuối cùng tránh khỏi ôm ấp của Hủ Hủ, hoảng hốt đứng lên, lạnh lùng nói: "Ra ngoài!"
"Tỷ tỷ……" Hủ Hủ khẽ gọi, nắm lấy góc váy buông xuống của nàng, kéo kéo.
Thẩm Yến Uyển vừa thẹn vừa giận, cứng rắn rút góc váy khỏi bàn tay nàng ấy, nâng cao thanh âm, quát lên: "Ta nói ngươi đi ra ngoài!"
Hủ Hủ lần đầu tiên thấy nàng ấy tức giận như vậy, nàng vốn định xin lỗi, nhưng mới vừa mở miệng, lại nghe thấy Thẩm Yến Uyển thúc giục: "Còn không đi!"
"Thực xin lỗi." Hủ Hủ đứng dậy, chỉ dám vội vàng để lại lời này, liền rời khỏi phòng Thẩm Yến Uyển.
Tiểu Dung đang quét tước trong đình nhìn thấy Hủ Hủ lần này đi ra sớm như vậy, sắc mặt cũng khó coi, nghĩ rằng nhất định là đại tiểu thư hạ lệnh đuổi khách. Trong lòng nàng đắc ý, nghĩ thầm tiểu hồ ly tinh này cuối cùng cũng chạm vào gai cứng, chọc giận đại tiểu thư. Qua chuyện này, đại tiểu thư hẳn sẽ không dùng vẻ mặt ôn hoà với nàng ta nữa. Nghĩ đến đây, Tiểu Dung quét rác cũng hăng hái hơn, dường như muốn quét sạch toàn bộ đen đủi mà Hủ Hủ mang đến ra khỏi viện.
"Sao ta có thể……" Thẩm Yến Uyển suy sụp ngã ngồi xuống cạnh kỷ án, hai tay che mặt, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên khuôn mặt yêu dã của Hủ Hủ, đang chậm rãi ghé sát vào nàng.
Nóng bỏng bên tai nhắc nhở nàng, mới vừa rồi nàng cùng nàng ấy suýt nữa rơi vào trầm luân như thế nào. Nàng giật mình nhận ra chính mình vậy mà lại vui mừng, thậm chí còn chờ mong, những dạy dỗ chốn khuê phòng những năm gần đây phảng phất trong nháy mắt kia không còn sót lại chút gì. Chỉ thiếu một bước, nàng đã bước vào mảnh đất nguy hiểm kia, có thể là cực lạc, có thể là trầm luân, có thể là không còn bờ để quay đầu.
Những nghi hoặc lúc trước không hiểu rõ, trong nháy mắt này cuối cùng đã có đáp án. Nhưng cái đáp án này đối với Thẩm Yến Uyển mà nói, thật sự là quá đỗi kinh hoàng —— nàng tâm duyệt Hủ Hủ.
Mọi chuyện sao lại phát triển thành như vậy?
Thẩm Yến Uyển hoàn toàn rối loạn, không biết làm thế nào để trở lại như ban đầu, không biết về sau làm sao ở chung với nàng ấy, không biết…… Trong đầu có quá nhiều "không biết", như là một mớ tơ vò khó gỡ, làm mặt hồ trong tim nàng khuấy động như sông cuộn biển gầm, thật lâu không thể bình tĩnh.
Sau khi Hủ Hủ rời khỏi tiểu viện, kỳ thật cũng không có đi xa, nàng tìm một nơi yên lặng, vận chuyển linh quang, nhìn lén động tĩnh của Thẩm Yến Uyển. Nàng lẳng lặng nhìn Thẩm Yến Uyển che mặt giãy giụa, không ngừng nói "Sao ta có thể", mà không phải điều gì khác. Tiếng lòng căng cứng chớp mắt được giãn ra, Hủ Hủ vốn tưởng rằng lần này sợ là không dỗ ngọt được, nhưng nhìn thấy phản ứng của Thẩm Yến Uyển, nhớ lại một khắc kiều diễm mới vừa rồi, Hủ Hủ có thể kết luận, Thẩm Yến Uyển nhất định đã thích nàng.
Hủ Hủ xoa cằm suy nghĩ cẩn thận, mấy ngày tới Thẩm Yến Uyển nhất định không muốn gặp nàng. Nhưng nếu không rèn sắt khi còn nóng, chờ Thẩm Yến Uyển cưỡng bức chính mình buông xuống, những chuyện nàng làm lúc trước chẳng phải đều tốn công vô ích?
Ban ngày không gặp, vậy ban đêm đi gặp, không thể thật sự giáp mặt nhìn nhau, vậy liền đi vào giấc mộng làm càn.
Hủ Hủ rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết, giương mắt nhìn nhìn sắc trời. Lúc đó, ánh hoàng hôn đầy trời, còn một lúc nữa mới đến đêm. Hủ Hủ kiềm chế tính tình, lẳng lặng chờ bóng tối buông xuống, bao phủ cả tòa thành Kim Lăng trong màn đêm thăm thẳm.
Đêm xuống, sau khi Tiểu Dung hầu hạ Thẩm Yến Uyển rửa mặt, liền rời khỏi phòng, đóng chặt cửa phòng.
Bởi vì vừa ngâm chân, trên người Thẩm Yến Uyển còn sót lại hơi nóng. Nàng nhịn không được đứng dậy mở cửa sổ, đứng ở bên cửa sổ đón một trận gió lạnh, đợi nhiệt độ cơ thể hơi hạ xuống, nàng mới trở lại giường, kéo rèm vào giấc.
Có chút khô nóng có lẽ đến từ nước ấm ngâm chân, có chút khô nóng lại đến từ tình niệm trong đáy lòng nàng. Mặc dù Thẩm Yến Uyển cực lực khắc chế cùng vùi lấp, nhưng hoa tình một khi đã nở sẽ không ngừng lan tràn, có đôi khi căn bản con người không khống chế được.
Nhắm hai mắt lại, Thẩm Yến Uyển trằn trọc hồi lâu, mỗi nụ cười mỗi cái nhíu mày của Hủ Hủ không ngừng hiện lên trong lòng.
"Quên đi! Quên hết đi!" Thẩm Yến Uyển ảo não cuộn người lại, muốn cưỡng bức chính mình quên đi những ý nghĩ lung tung. Nhưng nàng cuộn càng chặt, hơi nóng liền càng nhiều, trên trán nhanh chóng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Gió lạnh thổi tới, vừa vặn giúp người ta hạ nhiệt.
Thẩm Yến Uyển tưởng gió lạnh thổi tới từ cửa sổ nhỏ, được giải toả nóng nực, nàng cuối cùng cũng giãn mi tâm ra, có một chút buồn ngủ. Nàng cũng không phát hiện, có người đã vén rèm sa xanh biếc, thổi đến một làn hơi đỏ rực, linh tức màu đỏ liền theo gió lạnh quấn lên thân thể Thẩm Yến Uyển, lặng yên không một tiếng động trở nên vô hình.
Hô hấp của Thẩm Yến Uyển hơi trầm xuống, dường như đã đi vào giấc mộng.
Hủ Hủ gối đầu bên cạnh nàng, ngón tay nhẹ nhàng dọc theo gương mặt nàng trượt xuống, cuối cùng nắm lấy cằm nàng, mê luyến mà nhìn nàng, thầm nghĩ: "Hoài Từ, mơ đẹp."
Linh quang chợt lóe lên, Hủ Hủ biến thành một làn khói đỏ xâm nhập vào mộng của Thẩm Yến Uyển.
Ánh nắng sáng như tuyết len qua kẽ lá chiếu xuống, dõi mắt nhìn đến, rừng hoa lê mênh mông vô bờ, gió nhẹ thổi tới, cánh hoa rơi rụng, như tuyết như tơ, đẹp đến mức không chân thật.
Thẩm Yến Uyển chân trần cất bước, cỏ xanh dưới chân đã bị mặt trời làm nóng, đạp lên vừa ấm vừa mềm.
Thỉnh thoảng có chim sẻ ríu rít bay qua, hoà cùng tiếng suối róc rách sâu trong rừng hoa lê, khắp nơi đều là cảnh đẹp ý vui.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!