Chương 4: (Vô Đề)

"Nhìn khuê nữ bị câm nhà Thất nương kìa, đã bảy tuổi, còn không biết nói."

"Còn không phải sao? Từ khi nàng ta được sinh ra, thôn đã chịu hạn hán hai lần, năm nay lại không mưa, đó chính là lần thứ ba rồi."

"Thật đúng là cô nương mang điềm xấu!"

"Đi đi đi, mau đi tìm trưởng thôn nói chuyện, sớm một chút an bài hiến tế cho Sơn Thần!"

Những lời này của thôn dân, Thất nương đã nghe được rất nhiều năm, không chỉ có các thôn dân nói, ngay cả trượng phu cũng sẽ ngẫu nhiên nhắc đến. Nàng cúi đầu nhìn về phía Tang Tang gắt gao nắm lấy góc áo của nàng, trong mắt đứa nhỏ đều là sợ hãi.

Tang Tang đã bảy tuổi, nàng nghe hiểu được ý tứ trong những lời đó của các thôn dân. Ban đầu nàng không hiểu hiến tế là có ý gì, có một hôm bị bọn nhỏ trong thôn bắt nạt, đám trẻ kia mồm năm miệng mười hù dọa nàng. Liền linh tinh vụn vặt, nói hiến tế là gì cho nàng biết.

Cái gọi là hiến tế, đó là trói một mình nàng thả vào hang động trong núi để chờ Sơn Thần, hiến tế nàng cho Sơn Thần, đổi lấy sự che chở của Sơn Thần. Ngọn núi này có Sơn Thần hay không, Tang Tang không biết, nhưng nàng biết ngọn núi này có rất nhiều dã thú, để nàng lại nơi đó, nàng nhất định sẽ bị dã thú cắn xé đến thịt nát xương tan.

Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh như vậy, Tang Tang liền sợ hãi từ tận đáy lòng. Ánh mắt cha nhìn nàng càng ngày càng ghét bỏ, trong bụng a nương lại có em bé, mùa Thu năm nay sẽ ra đời. Nàng chính là kẻ dư thừa nhất trong thôn này, tựa như chỉ cần nàng chết, những lời nói ác độc đó, những thiên tai đó liền có thể biến mất sạch sẽ.

Chỉ là, dựa vào cái gì chứ?

Nàng chỉ không nói được, từ nhỏ nàng đều không làm ai tổn thương, vì cái gì không nói được liền thành tội lỗi, thành lý do nàng cần phải chết?

Cái đầu nho nhỏ khẳng định không thể hiểu được những việc này, nàng chỉ có thể dùng đôi tay gầy gò nắm lấy góc áo của a nương, chờ mong a nương bảo vệ nàng. Ở trong lòng nàng, a nương chính là trời cao của nàng, cho dù bên ngoài mưa to gió lớn đến nhường nào, chỉ cần tới bên cạnh a nương, nàng sẽ được an toàn.

Thất nương khẽ thở dài một tiếng, thanh âm dịu dàng ấm áp trước sau như một, trong giọng nói lại khó nén được mỏi mệt, "Tang Tang mau mau nói chuyện đi, xem như cứu a nương, cũng cứu chính con, được không?"

Tang Tang theo bản năng muốn nói "Dạ", nhưng giọng nói của nàng như bị ai hung hăng bóp nghẹt, cho dù nàng dùng lực như thế nào, chính là không phát ra nổi thanh âm.

Thất nương suy sụp lại thở dài, nắm lấy tay nàng, "Đi thôi, cùng mẹ đi hái rau dại."

Sau khi rời khỏi thôn trang, cả người Tang Tang thoải mái không ít, tươi cười trên mặt cũng rạng rỡ hơn. Thất nương đi dọc theo đường nhỏ dẫn đến thôn tìm kiếm rau dại, một bên hái, một bên thả rau dại vào trong rổ nhỏ.

Mỗi ngày vào lúc này, Thất nương cũng không quá để ý Tang Tang. Tang Tang như là cô nương vui sướng nhất trên đời này, nắm lấy góc váy bằng vải thô chạy nhảy nơi hoang dã. Mặc dù có không cẩn thận té ngã, nàng cũng chỉ mím mím môi, cũng không khóc thút thít.

Đúng vậy, nàng kỳ thật là một hài tử thích cười, hiếm khi khóc thút thít. Không phải bởi vì nàng là người câm, cho nên không khóc được, mà chỉ đơn giản bởi vì nàng không phải đứa nhỏ mít ướt.

Thất nương kỳ thật đã nổi lên ý niệm từ bỏ rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng ngời của Tang Tang, đủ để cho cả trái tim nàng ấm lên. Khuê nữ đáng yêu như vậy, sao lại có thể dễ dàng từ bỏ mạng sống của đứa nhỏ? Có lẽ, ngày mai Tang Tang liền có thể mở miệng nói chuyện, nhi tử nhà họ Lý cách vách đến năm tuổi mới mở miệng nói chuyện, chỉ là Tang Tang chậm hai năm, nhất định có thể nói được.

Gió nhẹ thổi qua, Thất nương vén gọn tóc mai ra sau, đưa mắt nhìn về phía Tang Tang.

Hài tử vẫn đang vui sướng chơi đùa trên đồng ruộng, hoặc đuổi bắt con bướm, hoặc quỳ rạp trên mặt đất tìm ếch nhỏ, tươi cười đáng yêu như vậy, làm trái tim Thất nương nhịn không được tan chảy.

"A!" Bỗng nhiên, Tang Tang kêu rên một tiếng, lại té nhào ngã gục xuống mặt đất.

Thất nương hoảng sợ, nơi nào còn để ý gì nữa, lập tức ném rổ ném dao, nhanh chân chạy về phía Tang Tang.

"Tang Tang!" Thất nương một tay ôm Tang Tang lên, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy vết máu trên người Tang Tang, vội hô, "Bị thương nơi nào? Mau chỉ cho a nương!"

Tang Tang lắc đầu, máu không phải của nàng, mà là của chú chó vàng bị thương chồng chất dưới thân nàng.

Thất nương thở phào nhẹ nhõm một hơi, xoa xoa đầu Tang Tang, "Không sao là tốt rồi." Cúi đầu nhìn thoáng qua chú chó vàng trên mặt đất, như là bị ai đánh rồi ném đi, chỉ sợ không sống nổi.

Tang Tang mím môi nhìn chú chó vàng, đáy mắt nhanh chóng dâng lên nước mắt. Nàng hít hít cái mũi, đáng thương vô cùng mà nhìn Thất nương.

Thất nương lắc đầu nói: "A nương không phải đại phu, không cứu được nó."

Tang Tang thất vọng ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu chú chó, như là đang trấn an nó. Nước mắt cứ như vậy tí tách rơi trên đầu chú chó, nó suy yếu vươn đầu lưỡi, liếm liếm lòng bàn tay của Tang Tang, như đang cầu xin nàng cứu mạng. Tang Tang lại nâng hai mắt đẫm lệ nhìn Thất nương, cho dù a nương không phải đại phu, cũng có thể mang chú chó vàng đến lang trung trong thôn nhìn xem mà.

Thất nương nhíu mày nói: "Trong nhà không có nhiều tiền như vậy."

Nước mắt Tang Tang rớt xuống từng giọt từng giọt nặng trĩu, Thất nương chưa bao giờ thấy nàng đau lòng như vậy, tim mềm nhũn, liền đáp: "Tang Tang đừng khóc, a nương ôm nó trở về, chúng ta lấy chút thảo dược đắp cho nó, có thể sống được hay không phải xem vận mệnh của nó, được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!