Hủ Hủ lấy đủ dũng khí, vốn định nói thẳng ra hết chuyện trước kia. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu làm Thẩm Yến Uyển bị hoảng sợ, nàng liền làm chú cho Thẩm Yến Uyển lập tức thiếp đi, rồi xoá ký ức của nàng ấy là được. Dù sao hôm nay không được, ngày khác lại tiếp tục, nàng tin tưởng sẽ có một ngày Thẩm Yến Uyển nguyện ý rời đi cùng nàng.
"Xuỵt." Thẩm Yến Uyển lại trước nàng một bước ra hiệu đừng nói gì, thì ra là Tiểu Dung đã tìm được giày của Hủ Hủ, đang vào tiểu viện. Tuy nha hoàn này là nha hoàn gần gũi của nàng ấy, lại chưa chắc đồng tâm, nếu để nàng ta biết trong lòng Hủ Hủ có người khác, chắc chắn sẽ truyền lại tin tức cho Trần Tử Nghiệp, làm cho Trần Tử Nghiệp đuổi tiểu thiếp này ra khỏi phủ.
Tiểu Dung tuy là vì chủ, lại đẩy Thẩm Yến Uyển vào tình thế bất nghĩa. Thẩm Yến Uyển từ trước đến nay xem thường những mánh khoé đó của nữ tử hậu trạch, hiện giờ có được thanh tịnh, ngược lại là chuyện tốt.
Hủ Hủ rất nhânh đã phản ứng kịp, cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, là Hoài Từ hay là Thẩm Yến Uyển, nàng ấy vĩnh viễn là một cô nương có tấm lòng tốt.
"Đây, tìm được rồi." Tiểu Dung khẽ ném giày xuống cạnh giường, "Giày rơi ở hậu hoa viên, thời điểm ta nhặt được cũng đã bẩn rồi, ngươi cũng không nên trách ta."
"Cấp bậc lễ nghĩa đâu?" Thẩm Yến Uyển nhắc nhở Tiểu Dung.
Trong lòng Tiểu Dung tức giận, nếu không phải vì Hủ Hủ, đại tiểu thư nhà mình sao phải chịu uất ức như vậy? Cho dù Trần Tử Nghiệp không phải lang quân tốt, ít nhất cũng sẽ không phải bái đường cùng gà trống, càng sẽ không bị Trần tam công tử lạnh nhạt đến nay.
"Không sao, cảm ơn Tiểu Dung cô nương." Hủ Hủ thấy không khí có chút cứng đờ, cười cười giảng hòa, "Là tự ta không cẩn thận làm rơi ở hậu hoa viên, tỷ tỷ đừng trách Tiểu Dung cô nương."
Tiểu Dung nghe thấy nàng nói lời này, càng nổi trận lôi đình, hoá ra người tốt cũng để một mình tiểu thiếp này đóng vai!
"Lui xuống đi." Thẩm Yến Uyển đúng lúc cho Tiểu Dung lui xuống, lúc này nha hoàn cần bình tĩnh, Hủ Hủ cũng cần được an tĩnh, nơi này của nàng hiếm hoi được thanh tịnh, cũng không muốn đột nhiên diễn ra tiết mục nha hoàn của chính phòng mắng tiểu thiếp gì đó.
Mặt Tiểu Dung đầy vẻ giận: "Đại tiểu thư, người còn không lấy ra chút dáng vẻ của phu nhân, sớm hay muộn cũng bị tiểu hồ ly tinh này leo lên đầu!"
"Cho nên, ngay cả ngươi cũng muốn leo lên đầu ta, lời ta nói ngươi cũng không nghe theo?" Sắc mặt Thẩm Yến Uyển âm trầm, ngữ khí lạnh như băng tuyết phía Bắc, thấu đến tận xương.
Tiểu Dung vội vàng im lặng, nàng ta hầu hạ Thẩm Yến Uyển nhiều năm, vẫn là lần đầu nhìn thấy nàng tức giận như thế, lập tức không dám nói cái gì nữa, hậm hực rời khỏi phòng.
"Tỷ tỷ ngươi tin ta, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ leo lên đầu ngươi!" Hủ Hủ nghiêm túc giải thích.
Thẩm Yến Uyển trầm giọng nói: "Là Tiểu Dung không hiểu chuyện, ngươi không cần giải thích."
"Nhưng mà……"
"Ta thấy giày của ngươi chỉ sợ là không mang được nữa."
Thẩm Yến Uyển chuyển đề tài, đứng dậy đi đến tủ quần áo, lấy ra một đôi giày sen sạch sẽ, đặt ở bên chân Hủ Hủ, giương mắt nói: "Nếu ngươi không chê, thì mang giày của ta trước đi."
Hủ Hủ thụ sủng nhược kinh, kích động nói: "Ta đương nhiên không chê!" Nói xong, liền hưng phấn mang giày vào, sau khi khom lưng nâng gót giày lên, nàng đi đi trong phòng hai vòng, mừng rỡ nói: "Vậy mà không lớn không nhỏ, thật vừa vặn." Nàng mỉm cười ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc đụng phải ánh mắt của Thẩm Yến Uyển, bắt giữ được một tia kinh diễm chợt loé lên trong đáy mắt Thẩm Yến Uyển.
Hủ Hủ cũng không biết, mới vừa rồi nàng đi hai vòng, nói là đi, lại càng như bay múa. Nàng vốn thuộc tộc chim yến tước, lúc phóng thích thiên tính, đi lại nhẹ nhàng, dáng người yểu điệu đến mức làm người khác không thể rời mắt. Hôm nay nàng mặc một bộ sa mỏng đỏ thẫm, tơ lụa thấp thoáng, bao phủ trên dáng người thướt tha, cái gọi là gót sen chậm rãi, Thẩm Yến Uyển đã lĩnh giáo.
Một cô nương đẹp như vậy, đừng nói là lãng tử phong trần như Trần Tử Nghiệp, ngay cả nữ tử khuê các nhìn thấy cũng sẽ động lòng.
Lòng yêu cái đẹp, ai ai cũng có.
Thẩm Yến Uyển cũng là người hồng trần, tự nhiên không thể ngoại lệ.
"Ta dọa đến ngươi à?" Hủ Hủ thấy nàng sau một lúc lâu không nói gì, nhịn không được hỏi.
Thẩm Yến Uyển thu lại tâm tư, hỏi ngược lại: "Hôm nay muốn học viết chữ không?"
"Thật sao?"
"Nếu không muốn học, vậy ngày khác lại đến."
"Không! Ta muốn!"
"Vậy thì lại đây."
Thẩm Yến Uyển thành công nắm bắt được Hủ Hủ, trước khi đi đến bên kỷ án, nàng ngồi xuống mài mực, làm cõi lòng hỗn loạn của chính mình bình tĩnh một lát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!