Chương 37: (Vô Đề)

Đây là lần đầu tiên Hủ Hủ nhìn thấy chân dung của Thẩm Yến Uyển, cũng là lần đầu tiên nhìn kỹ nàng ấy ở gần như vậy. Nàng ấy hoàn toàn khác biệt với Hoài Từ ở đời trước. Nếu Hoài Từ như dòng suối trong ngày Xuân, vậy Thẩm Yến Uyển chính là dòng suối băng ngày Đông, quanh thân tản ra cảm giác lạnh lùng xa cách. Đặc biệt đôi mắt ấy, không đơn thuần cùng chân thành tha thiết như Hoài Từ, chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền như bị ánh mắt kia xuyên thấu, làm người ta không hiểu sao lại thấy rét lạnh.

Bên ngoài Thẩm Yến Uyển khoác áo choàng đen, bên trong mặc áo bông trắng như tuyết, búi tóc chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, xa xa nhìn lại, giống như một vị Quan Âm Bồ Tát không dính khói lửa phàm tục. Nếu nói nàng có chỗ nào tương tự với Hoài Từ, có lẽ đó là hơi thở sạch sẽ tinh khiết, giống như đoá sen tuyết quanh năm sinh trưởng trong ao Phật, làm người khác không dám tùy tiện nhìn ngắm.

Hủ Hủ không khỏi nhìn đến ngây người, ánh mắt lưu chuyển, cầm lòng không đậu lộ ra tình tố làm cho Thẩm Yến Uyển sinh nghi trong lòng. Các nàng một người là thê, một người là thiếp, tối hôm qua vốn là nàng động phòng hoa chúc, lại vì tiểu thiếp này mà phải bái đường cùng một con gà trống, đổi lại người khác, nhất định sinh ra oán hận. Nhưng nàng lại không phải những nữ tử khuê các đó, hôn nhân này cũng phải mong muốn của nàng, đã sớm biết Trần tam công tử không phải thứ gì tốt, nàng cũng vui lòng khi được thanh tịnh. Chỉ là nàng không hiểu, vì sao tiểu thiếp kia lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn nàng, như đang nhìn một cố nhân quen biết nhiều năm, không kiêng nể một chút, bằng phẳng mà nóng rực.

Nàng chưa bao giờ bị ai nhìn như thế, cho nên Thẩm Yến Uyển dời ánh mắt đi trước Hủ Hủ một bước, vội vàng hành lễ với Trần Tử Nghiệp, xoay người liền mang theo nha hoàn bồi giá rời khỏi trung đình.

"Ngươi là người câm sao!" Trần Tử Nghiệp không vui mắng, vốn dĩ nhìn thấy nàng lạnh lùng diễm lệ, còn có vài phần áy náy, nhưng thái độ của nàng đối với hắn thật sự không chấp nhận được. Trước mặt ái thiếp, Trần Tử Nghiệp sao có thể không ra oai, lập tức quát lên: "Ngươi đứng lại đó cho ta!" Thấy Thẩm Yến Uyển cũng không để ý, Trần Tử Nghiệp đuổi theo hai bước, "Thẩm Yến Uyển!

Ngươi có tin ta hưu ngươi không!"

Thẩm Yến Uyển cuối cùng cũng dừng bước, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, nhàn nhạt nói: "Tùy ngươi."

"Hưu ngươi, a gia của ngươi sẽ phải sung quân Lĩnh Nam!" Trần Tử Nghiệp tiến thêm một bước uy hiếp, chỉ muốn nhìn nàng chịu thua.

Thẩm Yến Uyển lạnh lùng cười, tươi cười không mang theo một chút độ ấm, ngược lại nhiều thêm một tia trào phúng, nói: "Ta đã không còn nợ hắn, Tam công tử muốn như thế nào, liền như thế đó, tự nhiên muốn làm gì cũng được."

"Ngươi!" Trần Tử Nghiệp hoàn toàn tức giận, giống một con dã thú bị chọc điên, muốn tiến lên đánh Thẩm Yến Uyển.

"Công tử!" Hủ Hủ trước một bước ngăn trước người Thẩm Yến Uyển, nhu nhược đáng thương giãi bày, "Hôm nay là ngày đầu tiên nô gia vào phủ đệ, ngài liền vì nô gia đánh thê tử, nếu để hầu gia biết được, chắc chắn sẽ đuổi nô gia đi." Nói xong, hai tròng mắt của nàng đã đong đầy nước mắt, cúi thấp đầu xuống.

Trần Tử Nghiệp cực kỳ đau lòng, nắm lấy tay Hủ Hủ, dịu dàng nói: "Đừng sợ, a gia yêu thương ta nhất." Nói rồi, nhìn thấy Hủ Hủ dường như thật sự sợ hãi, liền dỗ dành: "Được được được, ta nghe nàng, không đánh nàng ta." Nói xong, hung tợn trừng mắt liếc Thẩm Yến Uyển, "Về sau tránh xa chút, đỡ làm ta ngứa mắt."

Thẩm Yến Uyển không trả lời, để lại cho Trần Tử Nghiệp một nụ cười lạnh, xoay người rời đi.

Hủ Hủ nhìn theo bóng dáng của nàng ấy, lại có vài phần hoảng hốt. Tiểu ni cô mà nàng gặp trong mộng, cũng từng một mình đạp tuyết rời đi như vậy, khi đó trời đất một mảnh trắng xoá, chỉ còn lại bóng dáng kia, luôn có thể dễ như trở bàn tay chạm vào tiếng lòng của nàng, nhẹ nhàng rung động.

Hoài Thanh hầu xác thật yêu thương nhi tử này, cho nên đối với chuyện Hủ Hủ vào phủ, hắn căn bản chưa từng hỏi tới. Từ khi có tiểu thiếp này vào phủ, Trần Tử Nghiệp hiếm khi ra ngoài lêu lổng, ngược lại cũng coi như là chuyện tốt. Hủ Hủ được chiều chuộng bao nhiêu, Thẩm Yến Uyển bên kia càng thêm quạnh quẽ bấy nhiêu.

Quạnh quẽ như vậy đối với Thẩm Yến Uyển mà nói, không thể nghi ngờ lại là thanh tịnh. Nàng sinh ra đã có tâm địa như Bồ Tát, mỗi ngày tuyết lớn tán loạn, luôn ra ngoài bố thí, chỉ tiếc, sau khi bước vào tòa hầu phủ này, nàng liền như chim trong lồng, không được làm chuyện mình muốn. Nàng trời sinh thích yên tĩnh, mấy ngày này luôn ở trong phòng dốc lòng tụng kinh, dần dà, đám hạ nhân trong viện của Tam công tử đều cho rằng vị tân phu nhân này có lẽ điên rồi.

Đáng tiếc, năm tháng thanh xuân tốt đẹp như vậy, cuối cùng rơi xuống kết cục Thanh Đăng Cổ Phật.

Thẩm Yến Uyển càng thêm trầm tĩnh, Trần Tử Nghiệp liền càng thêm chán ghét, cho nên chưa bao giờ bước vào đình viện của Thẩm Yến Uyển. Đổi lại là Hủ Hủ, từ lần gặp đầu tiên ấy, mỗi ngày đều đúng giờ đến dâng trà. Chẳng qua là nàng muốn nhìn thấy Thẩm Yến Uyển nhiều hơn, nhưng trong mắt người ngoài, nàng còn biết cách làm người hơn vị chính thê kia, hiểu rõ lễ nghĩa.

Hôm đó, Xuân về hoa nở, là tháng thứ ba Thẩm Yến Uyển gả vào hầu phủ.

Hủ Hủ giống như thường ngày, bưng trà nóng đứng ở cửa, chờ đợi Thẩm Yến Uyển chào đón.

Nha hoàn bồi giá Tiểu Dung thật sự không nhìn nổi sắc mặt dối trá của tiểu thiếp này, nhịn không được mắng nàng trước mặt Thẩm Yến Uyển: "Đại tiểu thư, người không thể cứ luôn như vậy, người nhìn đi, đồ lẳng lơ đó càng ngày càng được sủng ái!"

"Ngươi là cô nương gia, nàng ấy cũng là cô nương gia, vì sao lại nói ra lời tổn thương người ta như thế?" Thẩm Yến Uyển dừng sao kinh, từ khi nàng có ký ức, rất ghét nghe thấy người khác mắng nữ tử ba chữ "đồ lẳng lơ", "Nữ tử trong hầu môn, đều phải có cách sinh tồn, ta cùng nàng ấy bất đồng mà thôi. Huống hồ, nếu không nhờ nàng ấy……" Thẩm Yến Uyển không nói tiếp, tuy nàng bị vây trong một tấc vuông này, nhưng cũng hiểu rõ hạ nhân hậu trạch đều là những kẻ xem sắc mặt chủ nhân để làm việc.

Mấy tháng qua, mỗi người trong phủ đều biết nàng không được Tam công tử chào đón, nhưng còn có thể không thiếu ăn thiếu mặc, nhờ ai nói gì, nhờ ai làm gì, trong lòng nàng hiểu rõ ràng.

Hủ Hủ cô nương là người có tâm địa, nhưng cũng không phải là kẻ nhẫn tâm. Nếu không, với bản lĩnh lấy lòng của nàng ấy, chặt đứt áo cơm của chính thê như nàng, sau khi đói chết, bỏ đi là được. Từ xưa không ít kẻ dệt hoa trên gấm, nhưng người đưa than ngày tuyết lại không nhiều, Hủ Hủ cô nương làm chuyện tốt, cũng không khoe khoang trước mặt nàng, đủ thấy nàng ấy cũng coi như là một cô nương tốt.

Nghĩ đến đây, Thẩm Yến Uyển cách bình phong nhìn về phía cửa, ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống hiên, chiếu đến một thân xiêm y đỏ thẫm của Hủ Hủ, quanh thân nàng ấy mông lung, như là một ngọn lửa nóng, làm người khác phải chú ý, cũng làm người khác phải động tâm.

Giáng đỏ……

Thẩm Yến Uyển không biết vì sao, từ khi có ký ức, nàng đã thích màu sắc này. Lại càng không biết vì sao, mỗi lần Hủ Hủ tới dâng trà, luôn thích mặc xiêm y giáng đỏ. Mỗi lần cách bình phong nhìn đến, luôn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

"Mời nàng ấy vào đây đi." Thẩm Yến Uyển dặn dò Tiểu Dung.

"Vâng." Tiểu Dung biết tính tình của đại tiểu thư nhà mình, cũng không dám nói gì nữa, liền lạnh mặt đi đến cửa, "Mời vào."

Hủ Hủ mỉm cười gật đầu, bưng trà nóng đến. Nàng vòng qua bình phong, nhẹ nhàng đặt trà nóng xuống một góc trên kỷ án, thăm dò nhìn nhìn chữ viết dưới ngòi bút của Thẩm Yến Uyển, giống như nàng ấy, dịu dàng xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!