Kể từ khi Hủ Hủ có linh thức, trong mộng luôn hiện lên bóng dáng của một tiểu ni cô. Khi linh thức càng thêm rõ ràng, yêu lực càng thêm mạnh mẽ, cảnh tiểu ni cô trong mơ liền có thêm thanh âm.
Mới đầu Hủ Hủ cũng không hiểu, vì sao ni cô này luôn xuất hiện trong mộng của nàng. Sau đó, giấc mộng càng ngày càng chân thật, đã thành chướng ngại trên con đường tu luyện của nàng. Đám tước yêu đồng loại cho nàng lời khuyên rằng, nếu muốn bài trừ tâm chướng, bước vào đạo tu hành, cách tốt nhất chính là tìm được tiểu ni cô kia, làm rõ ràng ngọn nguồn mọi chuyện.
Vì thế, Hủ Hủ bắt đầu tìm tiểu ni cô kia khắp cùng trời cuối đất. Nàng dựa vào ký ức trong mộng, lần theo hình dáng núi sông tương tự, tìm hết xuân thu này đến xuân thu khác, cuối cùng nhiều năm về sau, đã tìm được nàng ấy.
Tiểu ni cô đã không còn là tiểu ni cô, dung nhan già nua đã hoàn toàn thay đổi.
Nhưng Hủ Hủ biết, lão ni cô dưới táng cây hoa lê, chính là người mà nàng muốn tìm. Vì thế, nàng đập cánh đậu trên ngọn cây, thử gọi cái tên nàng nghe trong mộng: "Hoài Từ……"
Hoài Từ rưng rưng cười khẽ, vươn tay với nàng, lại khó có thể tự khống chế mà ngã nghiêng về sau.
"Hoài Từ!" Hủ Hủ không biết vì sao chính mình lại thấy đau khổ như vậy, nàng liều mạng muốn đỡ nàng ấy, mạnh mẽ thúc giục linh lực biến thành hình người, ôm lão ni cô kia vào trong lòng ngực.
Chỉ tiếc, tất cả đều đã muộn.
Hoài Từ mấp máy khóe môi, không kịp nói đôi câu vài lời với nàng, tuổi thọ đã hết.
"Ngươi không thể chết được! Ít nhất hãy nói cho ta, những chuyện trong mộng rốt cuộc là như thế nào! Rốt cuộc ta là ai, là Hủ Hủ, hay là A Giáng? Ngươi nói cho ta đi!" Hủ Hủ lay lay thân thể của nàng ấy, nhưng đến cùng cũng không thể đánh thức nàng ấy.
Nàng ngơ ngác nhìn Hoài Từ đã tắt thở trong lòng, nước mắt không lý do trào ra khỏi hốc mắt, xoang mũi dâng lên từng trận từng trận chua xót, nàng chỉ cảm thấy tim mình tựa như thiếu một góc, vắng vẻ làm nàng vô cùng khó chịu.
Nghe thấy phía sau vang lên tiếng cỏ cây xào xoạt, Hủ Hủ cảnh giác quay đầu, lại thấy hư ảnh một vị lão gia gia râu bạc đứng cách đó ba bước, đau thương mà nhìn các nàng, phát ra một tiếng thở dài.
"Ai."
Hủ Hủ chỉ cảm thấy lão gia gia này thật quen mắt, rất nhanh liền nhớ tới hắn cũng từng xuất hiện trong giấc mộng của nàng.
"Ngươi là ai?"
"Nhân quả giữa các ngươi đã thành, duyên phận chưa hết, đi tìm nàng đi, hài tử."
Hư ảnh của thụ tinh gia gia thoắt ẩn thoắt hiện, thanh âm lại vô cùng rõ ràng truyền vào trong tai nàng.
Hủ Hủ nghe thấy càng thêm mờ mịt, truy vấn: "Không phải nàng ấy đã chết rồi sao? Ta tìm nàng ấy ở đâu?"
Thụ tinh gia gia bấm tay tính toán, trầm giọng nói: "Hướng Đông." Nói xong, chỉ thấy một tia sét đánh xuống, đánh tan nát hư ảnh của thụ tinh gia gia.
Hủ Hủ không khỏi co rúm lại, lúc mở mắt nhìn về phía thụ tinh gia gia, chỉ thấy những chữ Phạn vàng kim như bụi bặm rơi xuống, cuối cùng biến mất không còn tung tích, phảng phất thụ tinh gia gia chưa bao giờ tới đây.
Cửu Thiên Kim Lôi, là pháp chú của Bồ Tát, cũng là khiển trách của trời cao. Hủ Hủ nhớ rõ, trong mộng thụ tinh gia gia bị Bồ Tát giam cầm tại Ngưng Hoa Sơn, mới vừa rồi chỉ là hư ảnh của hắn, không phải là người thật, chắc hẳn đã lén lút giấu Bồ Tát hiện thân ở nơi này. Nói như vậy, những giấc mộng đó đích đích xác xác không phải mộng, mà là thật thật sự sự đã phát sinh.
"Hoài Từ." Hủ Hủ cúi đầu nhìn cố nhân trong lòng ngực, tầm mắt lại lần nữa lâm vào mơ hồ. Nàng không phải là A Giáng, sẽ không ngây ngốc hy sinh chính mình giống như A Giáng, nhưng nàng từng là A Giáng, cho nên đối mặt với Hoài Từ, nàng không có cách nào thờ ơ.
Nàng sẽ tìm được nàng ấy.
Tìm được nàng ấy rồi, mặc kệ cái gì là Thiên Đạo, mặc kệ Hoài Từ chuyển thế thành cái gì, nàng chỉ muốn cùng nàng vui vẻ đi hết một đời. Chấm dứt si tâm của A Giáng, cũng đáp trả Hoài Từ một đời chờ đợi.
Mòn mỏi kiếm tìm, suốt mười tám năm.
Kim Lăng, là thủ đô của Nam Trần. Mỗi khi đến ngày hội, phồn hoa muôn vàn. Ngày đó, tuyết nhỏ tạm ngưng, ánh trăng mới vừa bò lên trên ngọn cây, nhà nhà ở thành Kim Lăng đã thắp sáng ngọn đèn. Đây là ngày hội Nguyên Tiêu ở nhân gian, cũng là ngày đại hôn của tiểu nhi tử Trần Tử Nghiệp nhà Hoài Thanh hầu. Hoài Thanh hầu cùng tộc với Thiên Tử, bậc cha chú xem như đường huynh đường đệ, cho nên cũng coi như là hoàng thân quốc thích.
Hơn nữa Hoài Thanh hầu cùng Thiên Tử rất hợp nhau, thích nhất xa hoa dâm dật, cho nên mấy năm nay Thiên Tử có phần ân sủng một nhà Hoài Thanh hầu.
Thê tử mà Trần Tử Nghiệp muốn cưới là Thẩm Yến Uyển, người có tiếng đức hạnh nhất trong số khuê tú ở Kim Lăng, sau khi biết đã đồng ý gả cho tiểu công tử nhà Hoài Thanh hầu, đám con cháu thế gia chỉ cảm thấy tiếc nuối không thôi. Tiếc nuối hiền thê khó tìm, tiếc nuối một tên Trần Tử Nghiệp ăn chơi trác táng, chỉ sợ phá hỏng một cô nương tốt.
Hoài Thanh hầu có tổng cộng ba nhi tử, mỗi nhi tử đều là hạng người ỷ thế hiếp người, đặc biệt là tên nhỏ nhất, càng là "thanh xuất vu lam". Bất kể thịt cá quê nhà, thậm chí trên người còn gánh vài án mạng, đám quan viên cũng không làm gì được hắn.
Kiệu hoa đánh trống thổi kèn, đi dọc theo đường dài về phủ của Hoài Thanh hầu. Các bá tánh ven đường xem náo nhiệt phần lớn đều không cười nổi, chỉ vì Thẩm Yến Uyển có tiếng là Bồ Tát sống, thường xuyên đội mũ có mạng che ra ngoài bố thí cho bá tánh khó khăn. Bởi vì phụ thân nàng gặp rắc rối chốn quan trường, Hoài Thanh hầu nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lúc này mới không thể không hứa gả nữ nhi duy nhất cho Trần tam công tử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!