Chương 34: (Vô Đề)

Kẽo kẹt ——

Cửa phòng chậm rãi mở ra, Kim Trản Nhi thò đầu vào trước, híp mắt cười nói với hai tỷ muội lặng im đã lâu: "Nếu chuyện cũ đã nói xong, có nghĩ đến tương lai chưa?"

Oanh Oanh xoa xoa nước mắt nơi khoé mắt, gật đầu nói: "Ừm."

Kim Trản Nhi cùng Trương Diệu Vi một trước một sau đi vào phòng, sau khi Trương Diệu Vi đóng cửa phòng, lại làm pháp chú, phong bế toàn bộ âm thanh, mặc dù bên ngoài có người đi qua, cũng không nghe thấy nơi này có tiếng động lạ.

"Ta cho các ngươi hai lựa chọn." Kim Trản Nhi chắp tay đứng, lanh lảnh nói, "Một, người sống ở lại nhân gian, người chết xuống hoàng tuyền, từ đây âm dương chia cách, từ biệt đôi đường."

Nghe thấy lời này, Oanh Oanh cùng Tống Lăng không hẹn mà cùng nắm chặt tay nhau.

Trương Diệu Vi nhìn hết trong mắt, biết hai người nhất định là không muốn tách ra.

"Hai, ta giúp ngươi hóa ra yêu cốt, ngươi đến làm con dân ở Âm Minh Giới của ta." Kim Trản Nhi bình tĩnh nhìn Oanh Oanh, "Nếu ngươi cùng Tống cô nương có thể dốc lòng tu luyện, nhất định có thể bên nhau mấy trăm năm."

Oanh Oanh chưa bao giờ nghĩ tới, người sống sờ sờ như nàng lại có một ngày hóa thành yêu. Nàng cũng không sợ hãi việc này, thậm chí còn có chút chờ mong, liền hỏi: "Vào Âm Minh Giới, còn có thể đến nhân gian đi lại không?"

Trương Diệu Vi đoán được ý tứ của nàng, nhắc nhở: "Các giới đều có pháp luật, người phạm vào pháp tắc phải chịu phạt, yêu phạm vào giới luật cũng sẽ chịu phạt. Nếu ngươi muốn hóa yêu xong chuồn ra trả thù, đây chính là tối kỵ, nhẹ thì bị cầm tù trăm năm, nặng thì hồn phi phách tán, vĩnh viễn không siêu sinh."

Sắc mặt Oanh Oanh biến đổi, không nghĩ tới tâm tư của nàng vậy mà có thể bị xà yêu này khám phá. Nàng không dám đối diện với Trương Diệu Vi, một là do từng nhìn thấy đuôi rắn của nàng ấy, hai là cảm thấy ánh mắt nàng ấy quá mức sắc bén, vô cớ làm nàng chột dạ.

"Nói vậy chấp niệm của Oanh Oanh cô nương vẫn chưa thành, mang tâm tình như thế đến Âm Minh Giới của ta, hơn phân nửa sẽ bị đại tướng quân đuổi ra." Kim Trản Nhi nhìn Trương Diệu Vi, "Nếu đã giúp được đến đây, tỷ tỷ, không ngại chúng ta lại giúp các nàng một lần."

Trương Diệu Vi lập tức phủ quyết: "Không được! Ngươi giúp đến đây là được rồi!"

"Này! Ngươi không nói đạo lý!" Kim Trản Nhi chống nạnh phản bác, "Nếu nàng ta vào Âm Minh Giới của ta, chính là con dân của bổn tiểu yêu quân, ta cũng sẽ không trơ mắt nhìn nàng ra ngớ ngẩn nhận kết cục hồn phi phách tán!"

"Ngươi không được đi." Trương Diệu Vi lạnh lùng phản bác. Đời trước A Giáng giúp Từ Bi Sát quá nhiều, thế cho nên nhận lấy kết cục hoá thành giáng tuyết đầy trời, một đời này cho dù như thế nào nàng cũng không thể để chuyện như vậy tái diễn.

Kim Trản Nhi không phục nói: "Ngươi không muốn, cũng không cho ta làm, sao ngươi lại có thể ngang ngược vô lý như vậy!"

"Chuyện này, để ta." Ngữ khí của Trương Diệu Vi kiên định, không cho Kim Trản Nhi có bất kỳ phản bác nào nữa.

"Ngươi cứ thể hiện đi." Kim Trản Nhi quay mặt qua chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Nếu muốn một mạng đền một mạng, ta xem ngươi xuống tay như thế nào?" Khi nói chuyện, chỉ thấy thân ảnh Trương Diệu Vi chợt lóe lên, lại là biến mất ngay trước mắt.

Oanh Oanh cùng Tống Lăng tràn đầy thấp thỏm, bao gồm cả Kim Trản Nhi, cũng không ai biết Trương Diệu Vi sẽ dùng biện pháp gì cởi bỏ khúc mắc của Oanh Oanh cô nương.

Nửa canh giờ qua đi, chỉ thấy linh quang lóe lên, Trương Diệu Vi xách theo Từ đại tướng quân xuất hiện ở trước mặt mọi người.

"Quỳ xuống!" Trương Diệu Vi đá một cái vào khuỷu chân của hắn, chân hắn liền mềm nhũn, nặng nề quỳ gối xuống mặt đất.

"Ngươi…… Ngươi rốt cuộc là thứ gì!" Từ đại tướng quân vừa kinh vừa sợ, vội vàng nhìn quét một vòng, sau khi nhìn thấy Oanh Oanh, vốn định nói cái gì, nào biết tầm mắt dừng ở trên người Tống Lăng, hắn không khỏi kinh hô: "Cương thi! Cương thi!"

Trương Diệu Vi ném một cái tát vang dội lên mặt hắn, thậm chí nắm lấy cằm hắn, phun lưỡi rắn ra, nghiêm túc nói: "Còn dám ồn ào, ta liền một ngụm nuốt chửng ngươi!" Giọng nói vừa dứt, khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp loáng thoáng hiện ra nguyên hình mãng xà đen, đừng nói là Từ đại tướng quân sợ tới mức khủng hoảng, tỷ muội Tống gia cũng sợ tới mức ôm nhau lui vào góc.

Kim Trản Nhi âm thầm kinh hãi, vốn tưởng rằng tiểu đạo cô này ngày thường đối với nàng đã đủ hung dữ, không nghĩ rằng mang hung phạm tới, thì ra còn đáng sợ như thế này.

Nghĩ như vậy, nàng thật sự là có điểm đang ở trong phúc còn không biết phúc. Không đúng! Xí! Ai thèm cái loại phúc này chứ! Kim Trản Nhi vội vàng dừng suy nghĩ lung tung, gượng cười vỗ tay khen ngợi: "Không hổ là tỷ tỷ, đáng đánh! Đánh hay lắm nha!"

Trương Diệu Vi cũng không để ý tới Kim Trản Nhi, chỉ lạnh băng ép hỏi: "Nói, lúc trước cha nương của tỷ muội Tống gia rốt cuộc chết như thế nào?" Vừa nói, linh quang màu bạc đã xuyên vào yết hầu của hắn, "Ta khuyên đại tướng quân chớ có nói dối, nếu không, ta bảo đảm sẽ có một trăm con rắn chui ra từ bụng ngươi, làm ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."

"Ui!" Kim Trản Nhi nghe thấy cả người nổi da gà.

Từ đại tướng quân nào phải là đối thủ của yêu quái chứ? Có thể hiện ra nguyên hình ngay lúc trời đất sáng trưng thế này, đạo hạnh nhất định sâu không lường được, hắn không dám giãy giụa, chỉ muốn tìm một đường sống từ yêu nghiệt này. Vì thế, Từ đại tướng quân một mặt dập đầu, một mặt đáp: "Ta…… Ta thật sự không biết…… Không biết tính tình của phụ nhân kia lại cương liệt như vậy…… Ta chỉ đùa giỡn…… Nàng ta…… Nàng ta nhất thời không muốn liền cắt cổ…… Đây…… Đây thật sự không thể trách ta…… Không thể trách ta!"

Nghe đến đó, sắc mặt của Oanh Oanh cùng Tống Lăng trở nên xanh mét, đặc biệt là Oanh Oanh, nàng chậm rãi đứng lên, đến gần Từ đại tướng quân. Nàng đâu còn bận tâm sợ hãi Trương Diệu Vi, lúc này chỉ hận không thể băm đầu sỏ gây tội thành ngàn mảnh, mới có thể trút hận.

"Ngươi sớm biết ta chính là Tống Sa, có phải hay không?" Oanh Oanh thậm chí còn nghe ra ý tứ khác trong lời của hắn, lại nghĩ đến một tầng chân tướng bị ẩn giấu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!