Chương 33: (Vô Đề)

Trương Diệu Vi thăm dò mi tâm của Oanh Oanh, bỗng nhiên cong tay búng nhẹ lên trán nàng ấy, niệm chú: "Cấp tốc nghe lệnh, hồn về!" Chỉ thấy linh quang lập loè, lông mi của Oanh Oanh khẽ nhúc nhích, dường như sắp tỉnh lại.

Kim Trản Nhi hỏi: "Đang êm đẹp sao nàng ta lại thất hồn lạc phách?"

"Nàng ấy mất nửa phách, không chịu nổi sợ hãi." Trương Diệu Vi nâng mặt lên, đối diện với ánh mắt của Kim Trản Nhi, "Cho nên hồn phách không ổn, một khi không cẩn thận liền sẽ mất đi nửa phách còn lại."

Kim Trản Nhi dường như nghĩ tới cái gì, đi đến bên cạnh Tống Lăng, xem xét linh thức của nàng ấy, bật thốt lên: "Quả nhiên ở đây!" Nửa phách mà Oanh Oanh mất đi, quả nhiên ở trong cơ thể Tống Lăng. Nói cách khác, nguyên nhân chính vì Tống Lăng nhiều thêm nửa phách này, mới có thể chết mà không hoá cương thi, bảo tồn linh thức của mình.

Trương Diệu Vi suy nghĩ một chút, liền hiểu Kim Trản Nhi có ý gì. Hy sinh nửa phách của mình đổi lại muội muội sống tạm trên nhân gian trong bộ dáng thi yêu, đủ thấy nàng ấy có bao nhiêu luyến tiếc muội muội. Chỉ là đã âm dương đôi đường, cho dù không nỡ, cũng nên cáo biệt, để cho Tống Lăng bước vào luân hồi, cũng để chính mình bình yên sống qua ngày ở chốn nhân gian.

Thân nhân trên đời, luôn có một ngày phải ly biệt, cố chấp sẽ chỉ làm càng ngày càng thêm không đành lòng, chấp niệm một khi thành tâm ma, đối với ai cũng không phải là chuyện tốt.

"Xà…… Xà yêu!" Oanh Oanh mở mắt liền nhìn thấy Trương Diệu Vi ở ngay bên cạnh, sợ tới mức co rụt lại, sợ nàng đột nhiên cắn nuốt nàng ấy.

Trương Diệu Vi áy náy nói: "Oanh Oanh cô nương đừng sợ, tuy ta là xà yêu, nhưng chưa bao giờ hại người. Nếu cô nương vẫn sợ ta, ta có thể cách xa chút." Nói xong, Trương Diệu Vi liền lui về sau ba bước.

Oanh Oanh thấy nàng ấy hành sự ôn hòa, tuy nghĩ đến hình ảnh nàng ấy quấn lấy một cô nương khác thì lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng cũng hòa hoãn hơn chút so với khi mới gặp. Nàng hít sâu mấy hơi, lấy hết can đảm, liếc mắt nhìn Kim Trản Nhi một cái. Xà yêu cùng hồ yêu, vẫn là hồ yêu nhìn qua tốt đẹp hơn chút.

"Cô nương…… không sợ sao?" Oanh Oanh nhỏ giọng hỏi.

Kim Trản Nhi ngẩn ra một chút, từ khi nàng có ký ức đến nay, cũng không có sợ qua cái gì. Ngoại trừ ngày trúng sinh tử kết, nàng chỉ sợ bị tiểu đạo cô kia làm liên lụy mà chết.

"Ngươi nói nàng ấy hả?" Kim Trản Nhi nhẹ nhàng bâng quơ liếc liếc Trương Diệu Vi, vốn định nói không sợ, nhưng nếu chọc tiểu đạo cô không vui, lại chính là chuyện lớn, nàng lập tức lắc đầu nói, "Trường hợp nhỏ thôi mà."

Oanh Oanh lại nghe đến kinh hồn táng đảm, mắt đẹp trợn lên nói: "Đây cũng coi là trường hợp nhỏ? Ta thấy nàng ấy quấn chặt lấy ngươi, dường như muốn một ngụm cắn rớt đầu ngươi!"

"Ta…… Ta làm chuyện như vậy?" Bên tai Trương Diệu Vi nóng lên, nghĩ đến phản ứng của Kim Trản Nhi sau khi giải rượu, chỉ sợ nàng đã làm chuyện càng quá trớn hơn.

Kim Trản Nhi chớp chớp mắt, thầm cảm thấy không ổn, vội la lên: "Những chuyện đó không nói cũng được, nhưng chuyện ngươi cùng muội muội của ngươi, liền chuẩn bị tiếp tục sống như vậy?"

Oanh Oanh chần chờ mà nhìn Kim Trản Nhi, lại nhìn muội muội bên cạnh, mỗi lần nghĩ đến, nàng kỳ thật cũng không biết đáp án. Chỉ thấy nàng khẩn trương mà siết chặt ống tay áo, cúi đầu xuống, lại rơi vào trầm mặc. Hiện giờ nàng đã rời khỏi Di Hương Lâu, không có kế sinh nhai, gặp được hai vị ân công lại là hai con yêu tinh, sau này làm sao bây giờ, nàng cũng không biết.

Trương Diệu Vi nhịn xuống ý định truy hỏi đến cùng, nhẹ giọng nói: "Chia nửa phách cho nàng ấy, nếu lại gặp chuyện kinh hoàng, khó đảm bảo sẽ không hồn phi phách tán, chết ngay lập tức."

"Ta biết…… Nhưng mà…… Ta thật sự không có biện pháp khác." Khi Oanh Oanh nói xong lời cuối cùng này, hốc mắt đã rưng rưng, đáy mắt chỉ còn lại tuyệt vọng, "A Lăng là thân nhân duy nhất của ta, nếu nàng ấy đi rồi, ta cái gì cũng không còn."

"Sống chết có số, cố chấp đến cùng, người khổ chính là ngươi, cũng là nàng." Trương Diệu Vi chỉ điểm, "Nàng ấy tồn tại, cũng chỉ có thể sống trong căn phòng nhỏ ngươi cho nàng ấy, không thể gặp ai. Cả đời cũng không phải chỉ có mấy ngày, đó là mấy chục năm sinh hoạt trong lồng, ngươi có nghĩ tới nàng ấy chịu bao nhiêu khổ không?"

Biểu tình của Oanh Oanh đông cứng, muội muội ra đi vội vàng, nàng còn không kịp nghĩ xa như vậy, chỉ nghĩ giữ muội muội lại, biết rõ ràng chân tướng cái chết của cha nương, cuối cùng mang theo muội muội sinh hoạt qua ngày.

"Nhân gian dù sao cũng là trời đất của con người, nàng ấy tồn tại không ra người không ra xác như thế, không tốt." Trương Diệu Vi cũng biết những lời này không dễ nghe, nói xong, liền đưa cho Kim Trản Nhi một ánh mắt.

Kim Trản Nhi lắc đầu buông tay, tiểu đạo cô nói đúng, nhưng nàng lại càng không biết an ủi Oanh Oanh như thế nào.

"Nhưng…… Nhưng mà……" Oanh Oanh tuyệt vọng nhìn Tống Lăng, tự trách nồng đậm đầy mặt, giọng đã khàn khàn, "Ta…… Ta không muốn nàng ấy chết…… Ta thật sự không nghĩ tới nàng ấy sẽ chết……" Nói đến điểm đau lòng, không khỏi che mặt, nức nở khóc lớn.

Kim Trản Nhi nghe ra trong lời nói của nàng ấy có một tầng ý tứ khác, thử hỏi: "Ngươi biết Tống cô nương chết như thế nào?"

"Biết…… Ta đều biết……" Oanh Oanh nức nở trả lời. Nàng toàn tâm toàn ý cho rằng y quan của vương phủ có y thuật cao siêu hơn lang trung bên ngoài, lại quên mất chính mình chẳng qua chỉ là nữ tử phong trần, ở trong mắt người của vương phủ, có ai không nhìn mặt chủ để đối xử? Y quan kia sao có thể tận tâm trị liệu cho muội muội? Nàng không muốn thừa nhận, rồi lại cần phải thừa nhận, muội muội chết, nàng cũng là hung thủ.

Cho nên nàng không thể để muội muội rời khỏi nhân gian, mặc kệ muốn nàng hy sinh cái gì, chỉ cần muội muội còn có thể tồn tại, chỉ cần nàng còn có thể bù đắp cho muội muội, chỉ cần muội muội tốt lên, cái gì nàng cũng nguyện ý làm.

Kim Trản Nhi bỗng nhiên lặng im, không biết nên nói cái gì.

Trương Diệu Vi không biết đã đi tới bên cạnh nàng từ khi nào, nhẹ nhàng mà dùng khuỷu tay đụng Kim Trản Nhi hai cái.

Kim Trản Nhi nhìn Trương Diệu Vi, không tiếng động dùng khẩu ngữ hỏi: "Làm cái gì?"

Trương Diệu Vi chỉ chỉ Tống Lăng, lúc này Kim Trản Nhi mới phát hiện, bùa vàng trên trán Tống Lăng đã bị bóc đi. Kim Trản Nhi kinh hãi, nhịn không được lên tiếng: "Ngươi không phải thêm phiền sao!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!