Chương 32: (Vô Đề)

"Quan gia, quan gia, hai gian cuối cùng này chỉ có hai vị cô nương ở, không phải hai vị công tử." Tiểu nhị một bên dẫn quan sai, một bên giới thiệu khách nhân, đã đi tới ngoài cửa phòng.

Đám quan sai được Từ tiểu tướng quân bày mưu tính kế, muốn tìm cơ hội bắt Oanh Oanh cô nương, trở về lĩnh thưởng. Mặc dù biết nơi này không có công tử nào ở, vẫn là đến kiểm tra một lần mới được.

"Mở cửa, tra." Quan sai cầm đầu ra dáng, ý bảo tiểu nhị gõ cửa.

Tiểu nhị không lay chuyển được, chỉ phải gõ gõ cửa phòng, hỏi: "Cô nương, cô nương các ngươi dậy chưa?" Không nghe thấy bên trong có người đáp lại, tiểu nhị quay đầu nói với quan sai: "Có lẽ sáng sớm ra ngoài du ngoạn, lúc này không ở trong phòng."

"Có người nhìn thấy Oanh Oanh cô nương đi theo hai vị công tử lên lầu, phía trước đều lục soát qua không có, cho nên hai gian này cần phải lục soát." Quan sai buồn bực, chẳng lẽ hai vị công tử kia có bản lĩnh đoán trước, bằng không sao lại nghĩ đến mượn khách điếm đông người này bày trò kim thiền thoát xác, mang hoa khôi nương tử đi mất.

Tiểu nhị vốn không nên làm loại chuyện này, lại nghĩ đến quan sai đều ở đây, nếu hai vị cô nương trở lại, phát hiện nơi này thiếu đồ vật, cũng không thể đổ lên đầu hắn được. Vì thế, tiểu nhị căng da đầu đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy bên trong không có một bóng người, lại thơm đến nức mũi, nghĩ thầm nhất định là tối hôm qua cô nương kia mua phấn mặt gì.

"Quan gia, ngài nhìn, gian này không có." Tiểu nhị mở rộng cửa phòng, ý bảo quan sai nhìn xem thật kỹ.

Quan sai cũng sẽ không chỉ đứng ở ngoài cửa, vì thế nhao nhao ấn đao đi vào.

Oanh Oanh nhận thức những người này.

Quả nhiên, Từ tiểu tướng quân sẽ không để nàng dễ dàng rời đi. Nhìn đám quan sai cách nàng càng ngày càng gần, Oanh Oanh cơ hồ ngưng thở, sợ phát ra một chút tiếng vang, liền sẽ làm đám quan sai phát hiện tung tích của nàng. Thấp thỏm trong lòng, nàng khẩn trương nhìn về hồ yêu cách đó không xa, lại bị doạ sợ tới mức mở to miệng, suýt nữa phát ra tiếng kinh hô.

Kim Trản Nhi vốn tưởng rằng tất cả có thể bình an vượt qua, lại chưa bao giờ nghĩ tới biến số lớn nhất lại phát sinh ở trên người Trương Diệu Vi. Tửu lượng của Trương Diệu Hơi cực thấp, lúc này men say bốc lên, cả người nóng bỏng, linh thức hỗn loạn, hai chân đã biến thành đuôi dài, câu lấy eo Kim Trản Nhi, cố ý vô tình mà vuốt ve.

Kim Trản Nhi xấu hổ đỏ bừng mặt, bất đắc dĩ loại thời điểm này Trương Diệu Vi tuyệt đối nhu nhược không xương, nếu nàng không ôm, Trương Diệu Vi chắc chắn mềm giống bùn mà gục xuống mặt đất. Nhưng ôm ôm, nàng cảm thấy càng không thích hợp.

Chỉ thấy đôi tay Trương Diệu Vi ôm chặt cổ nàng, hai mắt sáng quắc, dường như muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay lập tức.

Đừng!

Cảm thấy Trương Diệu Vi muốn nói gì, Kim Trản Nhi vội vàng bịt kín miệng nàng, lại bị nàng nhân cơ hội ngậm lấy mu bàn tay, liếm láp dọc theo một đường đến đầu ngón tay giữa.

Trong thoáng chốc, Kim Trản Nhi chỉ cảm thấy mị thuật của Hồ tộc chẳng qua chỉ là múa rìu qua mắt thợ, xà yêu một khi đã mị, thật sự là mị đến chết người, quyến rũ mê hoặc, làm người hoảng loạn.

Để tránh gây ra động tĩnh gì, rước lấy phiền toái không cần thiết, Kim Trản Nhi quay mặt qua chỗ khác, thổi ra một ngụm yêu khí. Yêu khí phiêu ra ngoài cửa sổ, dừng ở sân trống, biến thành ba người, hai người có bộ dáng công tử mà lúc trước nàng cùng Trương Diệu Vi hoá thành, một người khác là Oanh Oanh cô nương.

"Oanh Oanh cô nương, đi mau." Một người trong đó cố ý lên tiếng, kinh động quan sai trên lầu.

Quan sai bổ nhào vào bên cửa sổ, nhìn thấy ba người vội vàng chạy ra cửa sau, lập tức chỉ huy cấp dưới: "Tức tốc bắt lại! Mau!" Lúc này bọn họ nơi nào còn để ý đến tiểu nhị, lập tức ấn đao đi vòng ra, đuổi theo ba người kia.

Tiểu nhị thở phào một hơi, một lần nữa đóng cửa phòng lại, cũng tiếp tục thét to đi làm việc.

Bên này Oanh Oanh đã bị một màn trước mắt doạ tới mức sắc mặt trắng bệch, sau một lúc lâu không nói ra lời. Một con hồ yêu đã đủ làm người ta sợ hãi, hiện giờ đạo cô thế nhưng lại là xà yêu, cái này làm cho nàng làm sao tiếp thu ngay được? Hô hấp khó khăn, Oanh Oanh ôm ngực kịch liệt thở dốc, trong khoảng thời gian ngắn, có hơi thở không thuận, lập tức hai mắt trợn ngược, ngất đi.

"Này!" Kim Trản Nhi theo bản năng muốn đỡ nàng ấy, nhưng mới vừa duỗi tay, Trương Diệu Vi quấn trên người nàng suýt nữa ngã xuống. Nàng hoảng hốt ôm lấy Trương Diệu Vi một lần nữa, trơ mắt nhìn Oanh Oanh ngã xuống đất.

Ngất thì cứ ngất, việc cấp bách, trước tiên phải giải rượu cho tiểu đạo cô.

"Trương Diệu Vi! Nói trước nha, ta chỉ giải rượu cho ngươi, cũng không phải cố ý thân cận ngươi! Ngươi đừng có nghĩ lung tung!" Nói rồi, mi tâm của Kim Trản Nhi dán lên mi tâm của Trương Diệu Vi, cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, nàng không khỏi co rụt lại, luôn cảm thấy một màn này dường như đã làm ở đâu rồi.

"Mình cũng không thể suy nghĩ lung tung!" Kim Trản Nhi nhanh chóng nhắc nhở chính mình, một lần nữa dán mi tâm lên, tập trung niệm chú, chuẩn bị bức hơi rượu ra khỏi cơ thể Trương Diệu Vi.

Nào biết ——

Trong lòng nàng đột nhiên ấm áp, Trương Diệu Vi phủ lên ngực nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng một cái, nàng ấy ngẩng mặt lên, ý cười vũ mị, ánh mắt đong đầy yêu thương, đáy mắt dâng lên tình cảm như dung nham cuồn cuộn, chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền có thể hòa tan tất cả phòng bị trong tim.

"Này! Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta! Ta…… Ta……  Này!"

Trương Diệu Vi chợt dùng lực, đè Kim Trản Nhi xuống dưới thân, si ngốc mà nhìn Kim Trản Nhi đỏ bừng mặt, đầu ngón tay nàng vuốt ve một đường dọc theo mi tâm nàng ấy xuống dưới, cuối cùng vuốt một cái lên chóp mũi nàng ấy.

"A Giáng……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!