Trương Diệu Vi cùng Kim Trản Nhi đều là yêu, cho nên khi thay hình đổi dạng, người bình thường sẽ không nhìn ra hai vị công tử này có chỗ nào không ổn. Mặc dù là nói chuyện, tiếng nói của hai người cũng không khác nam tử, nhất là xiêm y hôm nay đều thật quý khí, chưa đi vào Di Hương Lâu, đã bị đám tiểu quan cúi người đón vào.
Trương Diệu Vi từ nhỏ đã ở trong núi tu hành, chưa bao giờ bước vào mấy chỗ phong nguyệt. Đi vào sâu, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên. Nàng lặng lẽ dùng dư quang đánh giá tiểu hồ ly bên cạnh, chỉ thấy nàng ấy thuận lợi mọi bề, hiển nhiên là một vị lang quân tuấn tiếu phong lưu. Rõ ràng không thi triển mị thuật, lúc này nhìn đến, đều là tuấn lãng, ai nhìn cũng thấy thích.
Chua xót không hiểu vì sao lại bốc lên trong lòng, như hạt đậu lặng lẽ nảy mầm, mầm nhọn đâm vào trái tim, mỗi một chút đều không thoải mái.
"Khụ!" Trương Diệu Vi nắm tay kề trước môi, nặng nề mà khụ một tiếng.
Kim Trản Nhi lại không sợ nàng, mỉm cười thấu lại gần, thấp giọng nói: "Tối hôm qua nói rồi, không được trở mặt."
"Một vừa hai phải." Trương Diệu Vi dùng khuỷu tay huých khuỷu tay nàng ấy một cái.
Kim Trản Nhi hiếm khi có thể không kiêng nể gì, nàng mới không thèm nghe nàng ấy, cười cười đi đến chỗ tú bà, chưa mở miệng, đã đưa cho tú bà một thỏi vàng trước, hỏi: "Nghe danh Oanh Oanh cô nương đã lâu, không biết mụ mụ có thể an bài cho bản công tử?"
Tú bà thấy vàng liền sáng mắt, lại gặp khó mà cười làm lành: "Hôm nay thật sự không khéo, hôm qua Oanh Oanh nhiễm phong hàn, hôm nay dưỡng bệnh tại nội viện, từ chối tiếp khách."
"Vừa lúc tại hạ khá am hiểu y thuật, không ngại để tại hạ xem bệnh cho Oanh Oanh cô nương?" Trương Diệu Vi đi đến tiếp lời.
Tú bà nhìn Trương Diệu Vi, chưa hỏi ra miệng, Kim Trản Nhi liền giải thích: "Vị này chính là huynh trưởng của ta, ba đời trong nhà đều làm nghề y."
Tú bà ước lượng vàng trong tay, nào biết Kim Trản Nhi lại lấy ra một thỏi đặt lên.
"Mụ mụ, hai huynh đệ chúng ta ngày mai liền phải rời khỏi Nam Đường đến Nam Sở rồi, hôm nay để hai huynh đệ chúng ta gặp Oanh Oanh cô nương một lần đi."
"Dễ mà, dễ mà." Tú bà thấy hai vị công tử lịch sự văn nhã, gặp một lần liền kiếm được hai nén vàng, có ngu mới không làm. Vì thế, tú bà liền mệnh nha hoàn hầu hạ chạy tới báo cho Oanh Oanh, để nàng chuẩn bị trước.
Chốn phong trần, chỉ có mua bán, nào có chân tình? Với tú bà mà nói, mặc dù Oanh Oanh là hoa khôi, chẳng qua cũng chỉ là hàng hóa kiếm ra tiền, làm sao bỏ lỡ cơ hội tốt để kiếm tiền thế này. Với Oanh Oanh mà nói, tú bà niệm tình nàng kiếm được tiền, cho nên mấy năm nay hiếm khi làm khó nàng, cũng không đại biểu tú bà có thể thuận theo nàng mọi chuyện, cho nên nàng cũng không thể ngỗ nghịch quá nhiều.
Mặc dù hôm qua nàng bị hồ ly kia dọa ngất xỉu nhiễm bệnh, hôm nay được thông truyền, cũng chỉ có thể ốm yếu mà từ trên giường bò dậy, ngồi trước gương đồng cẩn thận trang điểm.
Thần sắc có bệnh quá rõ, liền chỉ có thể trang điểm càng đậm một chút.
Nếu đêm qua thoáng nhìn, nàng kiều diễm như phù dung chớm nở, hôm nay gặp lại, nhiều thêm vài phần yêu dã phàm tục.
"Chiêu đãi hai vị công tử cho tốt." Tú bà không yên tâm dặn dò.
Kim Trản Nhi lại cầm một thỏi vàng ra, cũng không vội đưa cho tú bà, cười nói: "Mụ mụ, ta thấy Oanh Oanh cô nương kiều diễm động lòng người, thật sự thích vô cùng. Không biết……" Nàng buông thỏi vàng, lại lấy thêm một thỏi, liếc mắt nhìn về phía Trương Diệu Vi, "Huynh trưởng cũng đừng tranh với ta, nhà ta đã có bảy vị thê thiếp, nếu có thể thêm một vị, vậy chính là chuyện tốt nhân gian."
"Quân tử có đức sẽ thành toàn cho người khác." Trương Diệu Vi liếc nàng ấy một cái, nâng chén nhấp một ngụm rượu, chỉ cảm thấy rượu nước đốt cay cổ họng, thiêu đến lòng nàng cũng thấy nóng.
Tú bà nghe hiểu ý của Kim Trản Nhi, Oanh Oanh cũng đã hiểu ý tứ của Kim Trản Nhi.
"Mụ mụ, chuyện này……" Oanh Oanh còn có chuyện quan trọng muốn làm, nàng chưa thể rời khỏi nơi này, hiển nhiên không muốn.
Đôi mắt tú bà nhìn hai nén vàng phát sáng, trong lòng tính toán xem còn có thể áp bức Oanh Oanh bao nhiêu năm. Tuy nói Oanh Oanh hiện giờ nổi bật vô cùng, nhưng thời gian của nữ tử phong trần ngắn ngủi, nhiều nhất cũng chỉ có ba năm, Oanh Oanh chắc chắn sẽ bị những cô nương trẻ tuổi thay thế. Nàng ta thấy vị công tử này nhìn chằm chằm Oanh Oanh, hiển nhiên là liếc mắt một cái đã nhìn trúng, nếu có thể nhân cơ hội này kiếm một món hời, đây cũng là chuyện tốt nhân gian.
"Nếu công tử thật sự thích Oanh Oanh, mụ mụ ta cũng không làm khó công tử, chừng này thôi!" Tú bà mở lòng bàn tay, ra dấu "Năm" với Kim Trản Nhi. Tú bà vốn tưởng rằng công tử này sẽ nói mắc, muốn cò kè mặc cả, nàng ta liền nhường một bước, giảm đi một đầu ngón tay, không nghĩ tới Kim Trản Nhi căn bản không mặc cả, lập tức đồng ý.
"Năm ngàn lượng, Oanh Oanh cô nương đáng cái giá này!"
"Công tử!" Oanh Oanh vừa định nói chính mình chỉ là tàn hoa bại liễu, không đáng giá như vậy, nhưng mới gọi một tiếng, liền bị tú bà khoác cánh tay kéo lại phía sau.
"Vậy làm phiền huynh trưởng ở lại giúp ta xem trọng mỹ nhân, ta đi rồi sẽ về." Kim Trản Nhi đứng dậy muốn đi, Trương Diệu Vi một phen túm chặt góc áo của nàng.
Ở nơi này Trương Diệu Vi cảm thấy cả người không thoải mái, để nàng một mình tại đây, nàng hoàn toàn không biết nên ứng phó như thế nào.
"Phải có người đi lấy bạc, ta lưu lại, vậy chỉ có thể để huynh trưởng đi." Kim Trản Nhi cười nói.
Nàng lấy đâu ra năm ngàn lượng bạc?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!