Chương 30: (Vô Đề)

Sau khi Trương Diệu Vi cõng Tống Lăng về đến khách điếm, trước tiên ở trong phòng thi triển thuật phong linh, tránh cho mùi tử thi từ Tống Lăng tiết ra ngoài, lúc này mới gỡ bùa vàng trên trán Tống Lăng xuống.

"Mấy ngày nay ngươi tạm thời ở nơi này, sau đó ta sẽ tìm một chỗ thích đáng an trí cho ngươi, an tâm." Trương Diệu Vi an ủi xong, Tống Lăng lại cố hết sức mà kéo lấy ống tay áo của nàng.

Trương Diệu Vi biết nàng ấy có chuyện muốn nói, liền hỏi: "Có điều mong muốn?"

"Ừm…… ừm……" Tống Lăng gật đầu.

Trương Diệu Vi ngồi xuống trước mặt nàng ấy, dịu giọng nói: "Ngươi nói đi."

Tống Lăng biết chính mình nói chậm, liền nắm tay Trương Diệu Vi, lòng bàn tay chạm vào nhau, ý đồ học theo tiểu hồ ly, hoá ra màn linh quang, nhìn trộm quá khứ của nàng ấy. Chính là nàng ấy chỉ là một con tiểu yêu, đạo hạnh còn chưa tới một bước đó. Thử qua vài lần đều là phí công.

"Đừng nóng vội, từ từ nói." Trương Diệu Vi nhìn ra ý đồ của nàng ấy, đầu ngón tay sáng lên một chút linh quang, nhẹ nhàng xoa lên yết hầu của Tống Lăng. Đây là hoá sinh chú mà nàng học được ở Huyền Ninh Tông, có thể làm thịt thối phục hồi như cũ, cho nên có thể tạm thời làm yết hầu xơ cứng của Tống Lăng khôi phục như thường.

Tống Lăng hắng hắng giọng, phát hiện thoải mái hơn trước nhiều, mở miệng liền vội nói: "Đừng xem quá khứ của ta trước mặt a tỷ, cầu ngươi."

Trương Diệu Vi giật mình, hỏi: "Đây là vì sao?"

"Ta không muốn a tỷ khổ sở." Tống Lăng khẩn thiết nhìn nàng, nếu không phải hai chân vẫn cứng đờ, nàng ấy chắc chắn lập tức quỳ xuống, dập đầu mấy cái thật vang với Trương Diệu Vi.

"Ta đáp ứng ngươi là được." Trương Diệu Vi đồng ý.

Tống Lăng thoải mái cười khẽ, nụ cười quỷ dị lại cứng đờ.

Đúng lúc này, tiểu hồ ly từ ngoài cửa sổ nhảy vào, khoanh tay lắc đầu nói: "Tỷ tỷ đáp ứng không tính, ngươi phải cho ta lý do."

Trương Diệu Vi nhìn về phía nàng ấy, cũng không có nhìn thấy Oanh Oanh, chỉ nhìn thấy một cái đuôi to trắng như tuyết vẫn còn lắc lư, nhịn không được hỏi: "Ngươi dùng dáng vẻ này gặp Oanh Oanh cô nương?"

Kim Trản Nhi nghĩ đến đây liền tức giận, hừ lạnh nói: "Đúng vậy, ta cho rằng nàng ta ngay cả cương thi cũng không sợ, hẳn là sẽ không sợ cái đuôi này của ta, nào biết liếc mắt một cái liền ngất xỉu."

"A tỷ nàng……" Tống Lăng có chút lo lắng.

"Không có việc gì, không chết được, ngày mai ta đổi bộ dáng khác đi báo bình an cho nàng ta."

Kim Trản Nhi đã đi tới, cho rằng Trương Diệu Vi chắc chắn mắng nàng, trước tiên cho Trương Diệu Vi một gương mặt tươi cười, nhỏ giọng nói: "Người ta cũng không nghĩ tới nha, tỷ tỷ đừng giận."

Đổi lại lúc trước Trương Diệu Vi nhất định sẽ hung hăng liếc nàng một cái. Nói thật, Kim Trản Nhi đã làm tốt chuẩn bị, nào biết Trương Diệu Vi lại khẽ thở dài một tiếng, nhàn nhạt nói: "Ừ."

Từ lúc đi qua chùa Đại Hoang, tiểu hồ ly luôn cảm thấy tiểu đạo cô này không thích hợp, hiện nay tuyệt đối chắc chắn tiểu đạo cô đã bị thay sang người khác.

Chẳng lẽ nàng ấy đã bị yêu nghiệt trong chùa Đại Hoang đoạt xá?

"Ta……"

"Tống cô nương trước đừng vội mở miệng!"

Kim Trản Nhi ngắt lời Tống Lăng, nàng đi một vòng quanh Trương Diệu Vi, đột nhiên ra tay điểm lên mi tâm của nàng ấy, kim quang trên đầu ngón tay loé lên, sáng chói làm cho Tống Lăng vội vàng che mắt.

Trương Diệu Vi vẫn không nhúc nhích, tùy ý Kim Trản Nhi càn quấy, bình tĩnh hỏi: "Nếu làm loạn đủ rồi, liền để Tống cô nương nói cho xong đi."

"Không có bị đoạt xá nha." Kim Trản Nhi nghĩ không ra, tiểu đạo cô này rốt cuộc làm sao vậy. Nhưng nàng còn không kịp suy nghĩ cẩn thận, liền bị Trương Diệu Vi nắm tay, lôi kéo ngồi xuống bên cạnh nàng ấy.

Yêu đan đột nhiên có ý nóng lên, Trương Diệu Vi không được tự nhiên mà xê dịch qua một bên, bảo trì khoảng cách một chiếc đũa với Kim Trản Nhi.

Tất cả động tác của tiểu đạo cô đều rơi vào đáy mắt Kim Trản Nhi, không khỏi thầm nghĩ: "Ghét bỏ ta còn một hai phải kéo ta ngồi cùng! Ta đây cũng không có thèm đâu!" Nàng muốn ngồi vào bên Tống Lăng, tay lại bị Trương Diệu Vi nắm đến gắt gao, thậm chí còn cảm thấy ngón tay Trương Diệu Vi trượt vào khe hở ngón tay nàng, giữ chặt lấy nàng.

Nàng cùng nàng ấy còn chưa thân mật đến mức này nhỉ?

Lần này đến lượt tiểu hồ ly không được tự nhiên, từ lúc nàng có ký ức tới nay, còn không có ai nắm tay nàng như vậy. Nàng cảm thấy không ổn, càng cảm thấy bất an, vì thế thấp giọng nói: "Nóng muốn chết, nắm khó chịu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!