Chương 29: (Vô Đề)

Sau đó, cha nương của họ cũng không có trở về.

Tỷ tỷ tên là Tống Sa, muội muội là Tống Lăng. Cha Tống Tắc là một nha sai nhỏ trong phủ Giang Ninh, bởi vì không chịu thông đồng làm bậy, cho nên bị người ta xa lánh khắp nơi, nửa năm trước đã mất chức, người một nhà từ trong thành dọn đến vùng ngoại ô, dựa vào một mẫu ruộng sống qua ngày. May mắn mẫu thân Lý thị biết chút tay nghề đan lát, cho nên thường xuyên làm mấy đồ nữ công rao bán trên đường.

Ngày hôm đó đã muộn mà a nương vẫn chưa về nhà, Tống Tắc lo cho thê tử, mắt thấy trời sắp mưa to, liền vội vội vàng vàng chạy đến chợ đón thê tử về nhà. Không nghĩ tới lần này đi, lại là song song chết ở đầu đường.

Có người nói, tay chân Lý thị không sạch sẽ, nhặt được túi tiền ở đầu đường không chịu trả, cho nên mới cùng người khác ẩu đả. Gã sai vặt ra tay không biết nặng nhẹ, vì thế đánh chết Lý thị. Tống Tắc trong cơn giận dữ, phóng đi đòi công lý, cũng bị quan nhân quyền thế sai người đánh chết ở đầu đường.

Có người nói, là do Lý thị trời sinh dung mạo xinh đẹp, bị người khác nhìn trúng. Đùa giỡn không thành, liền nổi lên lòng xấu xa. Muốn trắng trợn bắt đi, nào biết Tống Tắc chạy tới cứu giúp, bất đồng quan điểm liền đánh chết Tống Tắc. Lý thị vừa xấu hổ vừa giận dữ mà tự sát ngay tại chỗ, máu tươi bắn ra, từ yết hầu đến góc váy, nhuộm đỏ rực.

Còn có người nói, bởi vì ngày ấy Lý thị làm thêu thùa quá đẹp, cho nên bán được giá tốt, bị kẻ xấu để ý. Vì thế, trên đường hai người về nhà, thừa dịp mưa sa gió giật, liền hạ độc thủ với hai người, đoạt tiền bạc bỏ chạy.

Cũng mặc kệ là nói như thế nào, cha nương đều không về được.

Tống Sa từ nhỏ kiên cường, nàng chịu đựng đau thương tự tay lau khô thân thể cho cha nương, bán sạch của cải cùng mẫu ruộng, đổi được hai cỗ quan tài, mua hai bộ xiêm y đẹp, hạ táng cha nương.

Thân thể của Tống Lăng từ nhỏ đã không tốt, nỗi đau mất đi song thân làm nàng ấy sinh bệnh nặng. Tống Sa dùng hết chút tiền cuối cùng, muội muội vẫn không thấy khởi sắc, vì thế nàng chỉ có bán chính mình cho tú bà của Di Hương Lâu, một bên học tập các loại kỹ nghệ, một bên đặt mua một gian phòng nhỏ dàn xếp cho muội muội ở trong thành, chiếu cố thân thể của nàng ấy.

Tống Sa từ nhỏ đã có nét của mỹ nhân, hơn nữa trong lòng nàng vẫn luôn có chấp niệm, cho nên chẳng sợ rơi vào phong trần, cũng nhanh chóng trở thành hoa khôi nương tử của Di Hương Lâu, giúp tú bà kiếm được rương vàng tủ bạc. Tú bà vui lòng, tự nhiên liền đối tốt với nàng, thậm chí mỗi tháng còn cho nàng ba ngày đóng cửa từ chối tiếp khách, để nàng về nhà cùng muội muội đoàn tụ.

Tống Lăng vẫn luôn cảm thấy là chính mình hại tỷ tỷ, nếu không phải vì trị liệu cho nàng, tỷ tỷ sẽ không phải bán thân. Chuyện này vẫn luôn là tâm bệnh của nàng, mỗi lần tỷ tỷ về nhà thăm nàng, nàng ấy cười càng ấm áp, trong lòng Tống Lăng liền càng khó chịu. Có chút bệnh chỉ là tâm bệnh, nhưng bệnh đã lâu rồi, thân thể cũng sẽ nhiễm bệnh theo.

Tống Lăng chính loại này.

"Đại phu này y thuật không tốt, ngày mai ta xin Từ tiểu tướng quân chỉ đường, ta đi mời y quan của vương phủ cho ngươi." Tống Sa đau lòng bưng chén thuốc tới, đặt ở mép giường, sờ sờ cái trán của muội muội, thở phào nhẹ nhõm, "May mà, bớt nóng rồi, đây, uống thuốc trước đã."

Tống Lăng thuận theo mà ngồi dậy, bưng chén thuốc lên, quen thuộc mà thổi thổi, nhíu mày uống chén thuốc.

"A tỷ."

"Hửm?"

Tống Lăng lấy đủ dũng khí, buông chén thuốc xuống, đôi tay nắm lấy tay Tống Sa, ưu phiền nói: "Thuốc của lang trung này hữu hiệu mà, a tỷ không cần vì ta mà nợ ân tình của Từ tiểu tướng quân, còn không trả nổi."

Tống Sa biết muội muội đau lòng cho nàng, nàng dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay Tống Lăng, cười nói: "Xem ra A Lăng thật sự trưởng thành rồi, biết đau lòng cho ta."

Mi tâm của Tống Lăng càng thêm nhíu chặt, nói: "A tỷ ngươi đáp ứng ta." Nàng biết tính tình của tỷ tỷ chính là như vậy, một khi quyết định, cho dù là như thế nào cũng sẽ làm. Loại người hạ đẳng như các nàng, y quan của vương phủ căn bản thấy chướng mắt, mặc dù tới, cũng sẽ không dụng tâm trị liệu, ngược lại là nợ ân tình của Từ tiểu tướng quân, cũng không biết a tỷ phải như thế nào mới có thể trả hết.

"Ta cùng hắn rất quen thuộc, cũng không chỉ vì tìm đại phu cho ngươi." Nỗi lòng Tống Sa phức tạp, trầm giọng tiếp tục nói, "Cha nương mất, không thể cứ bỏ qua như vậy." Sáu năm trước, khi nàng chà lau thi thể cho cha nương, thấy được rõ ràng, có vô số vết bầm trên người cha nương, tuyệt đối là do bị người ta đánh từng quyền từng quyền mới thành như vậy. Mặc dù đồ nữ công của mẫu thân bán được giá tốt, kẻ xấu cướp đoạt rồi bỏ trốn, tại sao lại cần bổ một đao lên yết hầu của a nương.

Một đao kia, Tống Sa dùng gậy gỗ thử đi thử lại vài lần. Nếu bị người chính diện ra tay, tuyệt đối không phải như thế. Kẻ xấu cũng không đến mức chuyên môn vòng ra phía sau, bổ a nương một đao. Sau đó, Tống Sa cũng lặng lẽ đến chợ hỏi thăm, ngày ấy đích xác có người đùa giỡn a nương. Sau lại thấy cha tới, người nọ liền hậm hực rời đi, nào biết sau đó lại có một đám lưu manh tới, kéo cha nương ra sau hẻm. Ai cũng không biết ngày đó sau hẻm đã xảy ra chuyện gì, ai cũng không biết vì sao ngày đó nha sai tới muộn như vậy, cuối cùng từ sau hẻm nâng ra hai cổ thi thể của cha nương.

Giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa.

Tống Sa tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hung thủ!

"Từ tiểu tướng quân biết chuyện sáu năm trước?" Tống Lăng lo sợ bất an.

Tống Sa cười lạnh: "Ta nghĩ, hắn hẳn là biết."

Tống Lăng hoảng sợ vô cùng, truy vấn: "Sao lại nói vậy?"

"Năm đó kẻ đùa giỡn a nương trên đường, chính là huynh trưởng của hắn." Tống Sa đã tra được, "Cho nên A Lăng không cần lo lắng thiếu hay không thiếu ân tình, vốn dĩ chính là Từ gia bọn họ nợ chúng ta."

Tống Lăng hít ngược một ngụm khí lạnh, tác động đến phổi, nhịn không được phát ra một chuỗi ho khan.

Tống Sa khẽ xoa lưng nàng, nhẹ giọng nói: "A Lăng yên tâm, ta ở Di Hương Lâu gọi là Oanh Oanh, hắn cũng không biết ta rốt cuộc là ai, cũng sẽ không có hứng thú điều tra xuất thân của ta."

"Ta chỉ lo lắng cho a tỷ……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!