Trong khoảng hư vô, Trương Diệu Vi nghiêng về sau, lại được ai đó ôm eo, bảo vệ gáy nàng, làm cho nàng ngã chậm lại. Tối tăm trước mắt dần dần tan đi, thay vào đó chính là linh quang vàng kim trên người Kim Trản Nhi.
Tầm mắt vẫn mơ hồ, nhưng linh thức của Trương Diệu Vi dần trở nên rõ ràng, nghe được Kim Trản Nhi đang gọi nàng.
"Tỷ tỷ, tỉnh, tỉnh."
Gương mặt mơ hồ của tiểu hồ ly kia rất giống A Giáng, Trương Diệu Vi vẫn còn đắm chìm trong đau thương, khó có thể khống chế mà phủ tay lên mặt Kim Trản Nhi, đỏ mắt khẽ gọi: "A Giáng…… Là nàng sao?"
Kim Trản Nhi chớp chớp mắt, nàng đã có thể xác định, tiểu đạo cô này khẳng định đã bị ám! Nhưng bị ám thì bị ám, sao phải dùng ánh mắt nhu tình như vậy mà nhìn nàng, nhìn đến nàng tâm phiền ý loạn, dường như nàng đã trúng mê tâm thuật của xà yêu, trái tim nhỏ nhảy lên bang bang rối loạn.
"Đừng…… Đừng nhìn ta như vậy!" Kim Trản Nhi trước nay cũng không biết da mặt chính mình lại mỏng như vậy, hoảng loạn tránh tầm mắt của Trương Diệu Vi, vốn nghĩ cứ dứt khoát buông Trương Diệu Vi ra, nhưng lại nghĩ đến nàng ấy hiện nay nhu nhược không xương, buông một cái, nhất định là sẽ đập gáy xuống đất.
"Này!" Kim Trản Nhi bỗng nhiên kinh hô một tiếng, cũng không biết Trương Diệu Hơi biến ra đuôi rắn từ khi nào, lại vô thanh vô tức mà quấn lên eo nàng, không cho nàng tránh thoát.
Kim Trản Nhi hoảng hốt lay nàng ấy, nhưng mà Trương Diệu Vi giống như lần trước, mềm đến không còn bộ dáng, cố tình hai tròng mắt còn rưng rưng, vô cớ làm cho người ta đau lòng. Tiểu hồ ly nhịn không được mắng thầm: "Rốt cuộc thì ai mới là hồ ly tinh chứ!"
"Trương Diệu Vi! Đừng làm loạn! Tỉnh tỉnh!" Kim Trản Nhi quay mặt qua chỗ khác, lại bị Trương Diệu Vi ôm mặt kéo lại lần nữa, một hai phải đối diện với nàng.
Ui!
Đuôi rắn đột nhiên quấn chặt, Kim Trản Nhi không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Xà yêu không phải là muốn ăn nàng đó chứ!
"Này!" Kim Trản Nhi vội vàng cảnh cáo, "Còn làm bậy, bổn tiểu yêu quân cần phải ra tay!"
Trương Diệu Vi mắt điếc tai ngơ, lại dán người đến, cái trán tựa lên trán nàng, hơi thở mềm ấm cọ qua chóp mũi nàng, tiểu hồ ly chỉ cảm thấy đáy lòng nhiều thêm một tia ngứa ngáy.
"Ngươi…… Đừng làm bậy nha!" Kim Trản Nhi cực kỳ khẩn trương.
Con ngươi của Trương Diệu Vi từ mờ mịt dần dần thanh tỉnh, gương mặt A Giáng trong tầm mắt cũng dần dần biến thành Kim Trản Nhi, nàng giật mình nhận ra chính mình lại dựa gần tiểu hồ ly này đến như vậy, khi nàng hoàn toàn thanh tỉnh liền đột nhiên tránh tay Kim Trản Nhi, xoay người rơi trên mặt đất. Dưới chân lảo đảo, mới phát hiện đuôi rắn của chính mình vậy mà lại hiện ra, lập tức vừa thẹn vừa giận, quát lên: "Ngươi lại dùng mị thuật với ta!"
Vừa dứt lời, Lân Ảnh đã xuất hiện, mũi kiếm lạnh lẽo chỉ về phía Kim Trản Nhi, cũng không biết đỏ mặt, hay là tức giận đỏ mặt, lúc này gương mặy lạnh lùng diễm lệ đã đỏ ửng, ở dưới ánh trăng lại càng thêm nổi bật, cực kỳ giống hoa sen chớm nở trong đêm hè tĩnh lặng, vừa thanh tao vừa phàm tục.
Kim Trản Nhi vô tội trừng lớn đôi mắt, hai tay giơ lên cao, vội la lên: "Nói đạo lý đi! Là ngươi đột nhiên hôn mê, ta sợ ngươi ngã mới xông tới ôm ngươi! Ngươi như là bị cái gì ám, cái đuôi hung hăng quấn ta, còn muốn ăn ta, ta mới là người chịu thiệt thòi!"
Trương Diệu Vi làm sao tin những lời này của nàng ấy, nàng bình sinh tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc, tuy là xà yêu, lại chưa từng có tạp niệm gì, từ khi gặp gỡ tiểu hồ ly này, nàng mới xuất hiện khác thường. Truy cứu nguyên nhân, vấn đề sẽ chỉ nằm ở tiểu hồ yêu này!
"Ai muốn ăn ngươi!"
"Này! Xà yêu kia sao ngươi dám làm không dám nhận!"
Lúc này Kim Trản Nhi cũng bực mình, hai tay chống nạnh, lạnh giọng phản kích: "Ta không có dùng mị thuật với ngươi! Ngươi mà còn bất kính với bổn tiểu yêu quân, bổn tiểu yêu quân sẽ không khách khí với ngươi nữa!" Nàng bình sinh hận nhất bị người ta vu oan, cùng lắm thì cùng chết, nhưng nàng không nhịn được cơn giận này!
Gió đêm hơi lạnh, xuyên qua cửa chùa, thổi đến góc áo hai người phất lên.
Trương Diệu Vi không động thủ, Kim Trản Nhi cũng không động thủ.
Trương Diệu Vi bình tĩnh xem xét lại ký ức còn sót trong đầu một lần nữa, nàng nhớ rõ nàng bước vào cửa chùa liền đụng phải một luồng linh quang, sau đó liền biến thành Hoài Từ, giống như gặp một giấc mộng dài, chỉ mới tỉnh lại trong giây lát. Nàng nhìn nhìn trái phải, toà Từ Bi Sát này tuy đã bị sương gió bào mòn, sớm đã không phải bộ dáng lúc trước, nhưng một viên gạch một viên ngói đều lộ ra cảm giác quen thuộc.
Hoài Từ, là kiếp trước của nàng sao?
Trương Diệu Vi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến khả năng này. Nàng ngoái đầu lại đánh giá tiểu hồ ly trước mắt một lần nữa, tuy nàng ấy cùng A Giáng không quá giống nhau, nhưng lúc này nhìn kỹ, Trương Diệu Hơi cũng cảm thấy trên người Kim Trản Nhi có một tia hơi thở của cố nhân.
Bởi vì hơi thở cố nhân này, cho nên yêu đan của nàng mới xảy ra khác thường?
Trương Diệu Vi nghĩ không ra, nàng nhớ rõ cuối cùng Hoài Từ xác thật đã chờ được A Giáng, nhưng A Giáng đã thành yến chấn xám, cũng không phải hồ yêu. Vậy một đời đó, Kim Trản Nhi là ai?
Hõm eo còn sót lại hơi ấm, đó là vảy mà nàng đã có từ lúc sinh ra. Mặc dù tiên sư giúp nàng trút hết thân rắn, biến hoá thành người, mảnh vảy ở hõm eo vẫn ở nơi đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!