Ánh mắt của Thiền Tâm Sư Thái phức tạp, nàng không nghĩ tới tiểu yêu này cùng Hoài Từ chưa sinh quả, thì đã âm dương cách biệt. Nàng thở dài một tiếng, hành lễ với pháp sư Thiên Liên trước, rồi đi về phía Hoài Từ.
"Đi theo ta."
Hoài Từ nghe thấy ba chữ này, cho rằng tất cả còn có cơ hội thay đổi, lập tức hít hít cái mũi, nhịn nước mắt đi theo Thiền Tâm Sư Thái.
Sư Thái một đường không nói chuyện, mang theo Hoài Từ đi vào rừng hoa lê. Tuyết phủ đầy cành, chỉ duy nhất một cây hoa lê mà ngày thường Hoài Từ thích nghỉ ngơi ở đó lại không có một mảnh bông tuyết, trụi lủi không một chiếc lá.
Hoài Từ thầm cảm thấy không ổn, đỏ mắt nhìn sư phụ, lại nhìn cây hoa lê kia, vội la lên: "Sư phụ, tại sao lại như vậy?"
"Yêu nghiệt vào chùa, cắn xé bá tánh, là nàng ấy kịp thời xuất hiện, ngăn cản trận thảm án này." Thiền Tâm Sư Thái nói, đầu ngón tay điểm lên mi tâm của Hoài Từ, linh quang đột nhiên hiện lên, trong đầu Hoài Từ hiện ra bóng dáng của A Giáng.
Khi đó ——
A Giáng lộn một cái vững vàng đáp xuống trước sơn môn, nhìn thấy trong chùa yêu khí tận trời, tiếng kinh hô cùng kêu thảm không dứt, nàng sốt ruột mà cắn răng hoá ra hai thanh linh đao màu đỏ đậm, phóng vào trong chùa.
Đám đại yêu đạo hạnh cao đã nhảy vào hậu viện, trước cửa chùa chỉ có mấy con tiểu yêu bởi vì còn kiêng kị Phật quang trong chùa, đang hoang mang. Không nghĩ tới linh đao của A Giáng đã đến, đám tiểu yêu chỉ kịp phát ra một tiếng kêu đau, liền bị A Giáng chém gục. Nàng đã đến chậm một bước, không thể để những yêu thú đó tiếp tục cắn xé bừa bãi.
Nói đến cũng thật đáng buồn, rõ ràng cùng là Yêu tộc, lại đồng loại tương tàn vào ngay lúc này, rõ ràng là Phật môn thanh tịnh, thế nhưng lại giống như luyện ngục chốn nhân gian.
Nguyên nhân chẳng qua chỉ vì bốn chữ "Lòng người đáng sợ".
Ngao ——
A Giáng đáp xuống sân trống tại tiền điện, liền có một con lang yêu nhào tới. A giáng xoay người tránh đi, linh đao trong tay xoay tròn, một đao chém chết lang yêu.
Sát khí đột nhiên bùng lên.
Lúc này A Giáng mới phát hiện không chỉ có một con lang yêu. Lang tộc từ trước đến nay tấn công bầy đàn, sao có thể đơn độc? Nghe thấy đồng loại bị chém giết, hơn mười con lang yêu liền bao vây A Giáng, há to những chiếc mồm đẫm máu, đe doạ A Giáng.
A Giáng lấy hết can đảm, nghiêm nghị nói: "Tức tốc rút lui!"
Sao lang yêu lại có thể nghe nàng? Hơn mười con lang yêu nhảy vọt lên, hướng tới A Giáng muốn cắn. Chỉ thấy linh quang màu đỏ đậm chợt lóe, A Giáng thi triển chú ẩn thân tạm thời tránh được một kích. Lúc nàng lại hiện thân lần nữa, song đao đồng thời vẽ ra, linh quang quét đến đám lang yêu, để lại trên thân lang yêu một vết thương to.
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ ra tay tàn nhẫn như thế, càng chưa từng cùng ai ẩu đả.
Đám lang yêu bị đau rống giận, nhưng không có lập tức lao đến cắn xé. A Giáng thầm cảm thấy không ổn, cảm thấy phía sau có gió lạnh đánh úp lại, muốn tránh né cũng đã muộn.
Móng vuốt sắc bén của Lang Yêu Vương vẽ ra vài vết thương máu chảy đầm đìa trên lưng A Giáng, mắt nó lộ ra hung ác, gắt gao nhìn chằm chằm A Giáng, thậm chí mấy con lang yêu kia cũng chỉ lặng yên vây quanh A Giáng. Lang Yêu Vương không hiểu vì sao cùng là yêu, tiểu yêu này thế nhưng sẽ ra tay với Yêu tộc, càng không hiểu vì sao tiểu yêu này sẽ hi sinh vì những người đó.
Kẻ đả thương Lang tộc, chết.
Đây là quy luật sắc đá của Lang tộc, Lang Yêu Vương tự nhiên không đồng ý một con hoa lê yêu làm càn như thế. Lông thú trên người nó dựng đứng, sát ý nổi lên, chậm rãi đến gần A Giáng.
A Giáng lui bước về sau, nhưng cũng đến thời điểm không thể lui.
"Các ngươi tạo sát nghiệp ở nơi Phật môn thanh tịnh, chỉ sợ khó tránh được Trời phạt!" A Giáng nghe thấy tiếng kêu đau ở hậu viện càng ngày càng ít, lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng biết chính mình cũng không phải là đối thủ của Lang Yêu Vương, chỉ đành cố phân rõ phải trái, khuyên chúng nó rời đi, "Ta giết Lang tộc các ngươi, ta có thể một mạng đền một mạng, nhưng nếu các ngươi mắc thêm lỗi lầm, Bồ Tát tuyệt đối sẽ không nhân từ mà nương tay với các ngươi!"
Lang Yêu Vương dừng bước chân, dư quang liếc nhìn Bồ Tát bị người ta tạt nước phân, lời nói của tiểu yêu này dường như có chút đạo lý.
"Đừng nghe nàng ta nói!" Một con heo rừng tinh liếm láp cái mồm đẫm máu vụt ra từ phía sau Lang Yêu Vương, "Trên người những thôn dân này dính đầy oán khí, tất nhiên không phải người tốt gì, Bồ Tát sẽ không trách tội chúng ta!" Nói xong, nó đi vòng quanh A Giáng một vòng, "Một con tiểu hoa lê yêu không đủ trăm năm đạo hạnh, mạng ngươi sao đáng giá bằng mạng một con lang yêu?" Nó đã bắt đầu tính toán, làm thế nào cắn nuốt yêu đan của tiểu yêu này xuống bụng, tăng thêm mấy chục năm đạo hạnh.
A Giáng thầm nghĩ không xong rồi, Yêu tộc từ trước đến nay tàn bạo ngang ngược, sao có thể chịu nghe lời nàng. Nhưng nàng đã không còn đường lui, tùy tiện liều mạng cũng sẽ không có kết cục tốt.
Những bá tánh đó không đáng cứu, nhưng tiểu ni cô trong chùa đều là vô tội. Nàng đã đáp ứng với Hoài Từ, nàng sẽ bảo vệ Từ Bi Sát, nàng không thể làm Hoài Từ thất vọng.
Nếu muốn bảo hộ các nàng, trước mắt nàng chỉ có một con đường.
A Giáng dường như không nghĩ nhiều, chỉ vì Lang Yêu Vương không cho nàng cơ hội suy nghĩ thêm nữa. A Giáng không tránh né, không phản kích, ngược lại hai tay dang ra, thiêu đốt yêu đan, chính mình cũng cháy rụi trong đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!