Tảng đá trên đỉnh bị Phật quang nâng lên, đám oan hồn không kịp tránh bị Phật quang thiêu đốt, hồn phi phách tán rất nhiều trong Phật quang. Hoài Từ không đành lòng, lại sợ phù văn A Giáng để lại trên lưng nàng làm chúng nó bị thương, vì thế nhanh chóng cởi áo ngoài, dang hai tay ra, bảo vệ oan hồn cùng tiểu hóa xà sau lưng, bật thốt lên: "Sư phụ! Không cần làm tổn thương chúng nó!"
Thiền Tâm Sư Thái đi theo một đường dài, thật vất vả mới bắt được con tiểu hóa xà quấy phá kia, lại không nghĩ tới đồ đệ yêu quý vậy mà lại nhảy ra bảo vệ nó ngay lúc này.
"Hoài Từ, sao ngươi lại ở chỗ này?!"
Hàn ý bức người, Hoài Từ lại đi về phía trước một bước, nghiêm túc nói: "Chúng nó đều là người bị hại, sư phụ nghe con nói đã!"
Vẻ mặt Thiền Tâm Sư Thái u ám, nghiêm giọng hỏi: "Ngươi cũng biết năm nay nạn tuyết dưới chân núi đã chết bao nhiêu người?"
Hoài Từ khẳng định không biết, sư phụ hỏi như thế, nàng không đáp được nửa chữ.
"Mặc dù nghiệt súc này cũng là kẻ bị hại như lời ngươi nói, nhưng những bá tánh vì nó mà chết oan thì không phải là người bị hại?" Thiền Tâm Sư Thái hỏi lại, ngữ khí còn bén lạnh hơn cả băng trên ngọn cây.
Hoài Từ cứng họng, chua xót quay đầu lại, yên lặng nhìn tiểu hóa xà nấp sau hòn đá, ánh mắt phức tạp.
Tiểu hóa xà tuyệt vọng kêu rên, Hoài Từ nghe được rõ ràng, nó đang bất lực cầu cứu, nói nó cũng không biết rằng mình đi lại sẽ làm cho nhân gian gặp thủy họa, giống như nó mới đầu cũng không biết những máu thịt đó là thôn trưởng tàn hại thôn dân đoạt được.
Nó kêu rên mỗi một tiếng đều như kim châm đâm vào lòng Hoài Từ, làm cõi lòng Hoài Từ đau xót đến cực điểm. Nàng quay đầu lại, một lần nữa đối diện với sư phụ, nói: "Nó xác thật có sai, sư phụ có thể tha cho nó một mạng được không, để nó chuộc tội cho hành vi xấu của chính mình?"
"Chuộc tội như thế nào?" Ánh mắt Thiền Tâm Sư Thái bức người, nàng liếc mắt một cái liền biết những oan hồn kia đều vì nó mà chết, không chút lưu tình mà lạnh lùng nói, "Nó có thể làm cho những thôn dân uổng mạng sống lại sao? Có thể làm những sinh linh bị đông chết dưới chân núi sống lại sao?"
Tiểu hóa xà càng nghe càng tuyệt vọng, nó biết khẳng định khó thoát kiếp nạn này, liền cầu xin Hoài Từ, thành toàn một tâm nguyện giúp nó.
"Tiểu sư phụ, ta biết ta phạm phải sai lầm rất lớn, cho dù Sư Thái tha ta, chỉ sợ Thần Phật trên trời cũng sẽ không tha cho ta. Ta chỉ hy vọng, trước khi ta chết, có thể gặp lại mẫu thân một lần." Tiểu hóa xà nói xong, tự bỏ đi tấm khiên bằng gió tuyết bảo vệ trên người, đi ra từ sau hòn đá, cúi đầu lễ bái với Thiền Tâm Sư Thái, "Cầu xin ngươi, thành toàn cho ta một lần đi."
Thiền Tâm Sư Thái chưa được thông linh thức, cho nên nàng nghe thấy hóa xà nói mỗi một lời, đều chỉ là hai tiếng "oa ô". Nhưng nhìn bộ dáng tiểu hóa xà chờ đợi đền tội, liền biết tiểu hóa xà này cũng không phải là đại yêu cùng hung cực ác.
"Sư phụ, nó nói, nó chỉ nghĩ gặp lại mẫu thân một lần." Trong mắt Hoài Từ đều là thương xót, chuyển lời đúng sự thật.
Thần sắc của Thiền Tâm Sư Thái trầm trọng, sau một lúc lâu không nói gì, chỉ khảy khảy tay tính toán, mi tâm càng thêm nhíu chặt. Nàng cũng không biết đến tột cùng là người phương nào chém giết mẫu thân của nó, nhưng nàng đã tính được thần hồn của mẫu thân nó đều bị diệt, đã không còn duyên phận gặp lại.
Tiểu hóa xà sốt ruột nhìn Thiền Tâm Sư Thái, lại nhìn Hoài Từ.
Hoài Từ ngũ vị tạp trần, không biết phải báo chân tướng cho tiểu hoá xà như thế nào, chỉ hy vọng pháp lực của sư phụ cao siêu, có thể nghĩ ra biện pháp làm tiểu hóa xà gặp mẫu thân một lần.
Thiền Tâm Sư Thái trầm giọng nói: "Duyên tới duyên đi, đều có định số, ngươi cần gì phải cố chấp?"
Hai tròng mắt tiểu hóa xà rơi lệ, mẫu thân chính thân nhân duy nhất trên cõi đời này, nếu không phải vì những người đó, nó đâu đến nỗi phải cùng mẫu thân chia lìa gần trăm năm. Cho dù nó phạm phải sai lầm không thể tha thứ, cho dù đều không phải là nó cố ý, nhưng nó đã nguyện ý đền tội, mong muốn cuối cùng chỉ là mẫu nữ gặp mặt một lần, đây cũng coi là cố chấp sao?
Hoài Từ phụ họa: "Sư phụ, người giúp nó đi mà."
"Ngươi bảo sư phụ giúp như thế nào?" Thiền Tâm Sư Thái khó xử hỏi lại.
Hoài Từ tự nhiên là không biết.
"Hoài Từ, ngươi lại đây." Thiền Tâm Sư Thái lạnh giọng hạ lệnh.
Hoài Từ thuận theo bò lên trên hố tuyết, đi đến bên cạnh Thiền Tâm Sư Thái.
Thiền Tâm Sư Thái hạ giọng, nghiêm túc hỏi: "Ngươi cũng biết, người xuất gia không nói dối, mẫu thân nó đã chết, ngươi bảo sư phụ làm sao biến ra mẫu thân cho nó?"
Hoài Từ nghĩ trong lòng chính mình đã phá giới, tối hôm qua đến hôm nay nàng lừa sư tỷ vài lần, không ngại lại phá giới một lần, nói dối tiểu hóa xà thêm một lần. Nghĩ đến đây, Hoài Từ cắn rứt lương tâm mà nói: "Sư phụ dạy con, đệ tử tới dỗ nó."
"Ta nói, người xuất gia không nói dối!" Thiền Tâm Sư Thái tức giận trừng hai mắt, không nghĩ tới đồ đệ yêu quý vậy mà sẽ vì một con yêu thú lại sinh ra ý niệm nói dối.
Hoài Từ cầu xin: "Đệ tử sẽ tự sám hối trước mặt Phật Tổ, một ngày không đủ, vậy liền trăm ngày, trăm ngày không đủ, vậy liền một đời. Đệ tử không muốn nó lâm chung cũng không thể gặp mẫu thân một lần, cầu xin sư phụ giúp con."
"Ngu muội!" Thiền Tâm Sư Thái nhịn không được lấy Phật châu trong ngực gõ trán Hoài Từ một cái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!