A Giáng chỉ nghe Hoài Từ nói một lần, liền lôi kéo Hoài Từ đi. Hoài Từ kinh hãi, hỏi: "Đi nơi nào?"
"Đi vào thôn nhìn một cái." Đáy lòng A Giáng phát lạnh, có lẽ nàng cùng gia gia thật sự sai rồi.
"Thôn cách nơi này đến mười dặm đường mà, a!" Hoài Từ bỗng nhiên kinh hoảng kêu một tiếng, thì ra A Giáng mang theo nàng bay thẳng lên không, cưỡi gió mà đi. Cái gọi là mười dặm đường, đối với yêu quái mà nói, chỉ bằng thời gian uống hết chén trà nhỏ. Nhưng đối với Hoài Từ mà nói, đây chính là một cú chấn động kinh hoàng. Nhìn dãy núi dưới chân trở nên nhỏ bé, Hoài Từ không khỏi nhắm chặt mắt, muốn niệm Phật cho bình tĩnh, lại nghĩ đến A Giáng không thích bốn chữ kia, vì thế chỉ có thể cắn chặt răng hàm, cố nén sợ hãi.
A Giáng thấy hết bộ dáng buồn cười của nàng ấy trong đáy mắt, đổi lại ngày thường, nàng đã sớm quấn lấy nàng ấy trêu ghẹo chọc cười, nhưng giờ này ngày này, nàng không dám nổi lên những tâm tư dư thừa. Vì thế, A Giáng duỗi cánh tay ôm eo Hoài Từ, hơi hơi dùng sức, kéo Hoài Từ gần sát chính mình, dịu dàng nói: "Không cần mở mắt, còn một lát là tới rồi."
Hoài Từ nào dám mở mắt? Nhưng không mở mắt, các cảm quan khác liền bắt đầu mạnh mẽ hơn. Nàng nghe thấy tiếng gió hai bên, nghe thấy tiếng tim đập cuồng loạn của chính mình, thậm chí cảm thấy ôm ấp của A Giáng mềm ấm như bông, còn thoải mái hơn cả chăn ấm ngày Đông của nàng.
A Di Đà Phật!
Nàng chính là người xuất gia, sao có thể sinh ra tục niệm như vậy!
Hoài Từ kinh sợ chính mình càng nghĩ càng lệch, vội vàng đánh tan những ý nghĩ xằng bậy không nên có đó, ở trong tim lại niệm kinh Phật một lần. Chỉ là, những vọng tưởng đó giống như là chiếc phao nổi trên mặt nước, nàng càng dùng sức ấn xuống, phao liền càng nảy lên nhanh hơn, giống như tim nàng đập phập phập phồng phồng, càng ngày càng nhiều.
Cho đến khi A Giáng mang theo nàng vững vàng đáp xuống đất, hai má cùng hai lỗ tai Hoài Từ đều thiêu đến đỏ bừng, gió tuyết thổi qua, nhiệt độ càng rõ.
A Giáng nhìn thấy sắc mặt nàng hồng nhuận, tưởng sợ hãi, vội vàng kéo tay nàng, đáp lên cổ tay thăm dò mạch đập của nàng. Ngày thường thụ tinh gia gia đã dạy nàng ấy không ít kiến thức về y học và thảo dược, dù sao cũng xuất thân là mộc tinh, cho nên cũng coi như có hiểu biết y thuật. Nàng mỗi ngày làm một việc thiện, cũng dùng những y thuật này cứu chữa phàm nhân trong núi.
Kỳ quái? Rõ ràng mạch đập mạnh mẽ, vì sao đập nhanh như vậy?
"Hoài Từ, lần tới ta bay chậm một chút, ngươi đừng sợ, sẽ không quăng ngươi ngã."
"A? Còn có lần tới?"
Con ngươi trong sáng của Hoài Từ trợn lên, còn bay lần nữa, nàng không biết sẽ sinh ra bao nhiêu ý nghĩ hoang đường. Nàng vội vàng xua tay nói: "Lần tới ta tự mình chạy, không bay."
"Ngươi tự mình chạy? Sợ là nửa đường đã bị dã thú ngậm đi." A Giáng cố ý ghé đến gần, nhíu nhíu cái mũi với nàng, "Dã thú trong núi rất thích ăn tiểu ni cô trắng nõn sạch sẽ như ngươi."
Hoài Từ biết nàng ấy đang trêu nàng, cười nói: "Phật Tổ cũng từng xả thân nuôi hổ, ta không sợ."
"Không được!" A Giáng không nghe nổi mấy lời máu me kinh hãi như vậy, người đang sống êm đẹp vì sao phải đi đút cho hổ, răng hổ còn rất bén nhọn, bị cắn một ngụm thì đau muốn chết à!
Ý cười của Hoài Từ đậm hơn, gật đầu nói: "Ta còn không có đắc đạo, đút cũng vô dụng."
Nghe thấy hai chữ "đắc đạo", A Giáng ngây ra một chút, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Hoài Từ nghĩ lại mỗi một chữ chính mình vừa nói, rõ ràng không có nói sai gì nha.
"Ngươi…… muốn đắc đạo thành Phật sao?" A Giáng nghiêm túc hỏi.
Kỳ thật Hoài Từ cũng không biết, chỉ là từ khi nàng bắt đầu có ký ức, nàng thấy, nàng nghe đều là kinh Phật, sư phụ muốn nàng tu thiền, nàng liền tu thiền, sư phụ muốn nàng học kinh, nàng liền học kinh, tất cả đều là thiên kinh địa nghĩa, nàng chưa từng nghĩ tới nếu không tu Phật còn có thể làm gì khác.
"Ta không biết." Hoài Từ trả lời đúng sự thật.
Đáy mắt A Giáng có ánh sáng, nhẹ giọng nói: "Vậy thì ngẫm lại!"
"Ừm." Hoài Từ gật đầu.
A Giáng cao hứng mà xoa xoa cái đầu trơn bóng của Hoài Từ, bỗng nhiên thổi một ngụm yêu khí đến đầu Hoài Từ, yêu khí liền hoá ra một chiếc mũ tre đan rộng vành trên đầu nàng.
"Cứ để đầu trần, lạnh."
"Cảm ơn A Giáng."
A Giáng không thích nàng khách khí như vậy, hơi hơi ngẩng đầu nói: "Không, cần, khách, khí!"
Hoài Từ biết nàng ấy không vui, liền nhịn xuống những lời khách khí đó, chuyển mắt nhìn về thôn xóm cách đó không xa. Tối hôm qua thời điểm nàng tới nơi này, chưa kịp quan sát rõ ràng, hôm nay vừa nhìn, tim vẫn còn đập nhanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!