Dây leo từ trước đến nay thường quấn quanh cây để sinh trưởng, sinh tử kết là yêu thuật bẩm sinh được đằng yêu truyền từ đời này sang đời khác, trừ khi đến thời khắc sinh tử, tuyệt đối sẽ không chọn đồng mệnh, gắn liền sống chết với sinh vật khác để đổi lấy một con đường sống. Đằng yêu quyết tâm muốn kéo thiếu nữ kia đồng sinh cộng tử, cho nên căn bản không hề phòng bị chiêu thức của thiếu nữ, chỉ chuyên tâm thực hiện chú thuật.
Thiếu nữ nhất thời sơ suất, thế nhưng đã quên đề phòng yêu thuật bẩm sinh của đằng yêu, đến khi yêu thuật bắt đầu phát huy tác dụng, nàng muốn chặt đứt ràng buộc với đằng yêu kia đã không còn kịp nữa.
"Này! Đừng động thủ!" Thiếu nữ kinh hô, chỉ vì nhìn thấy mũi kiếm của đạo cô lãnh diễm kia loé sáng, đang muốn chém giết đằng yêu co quắp nằm liệt trên mặt đất.
Nàng còn chưa muốn chết đâu nha!
Nhưng thiếu nữ dù sao cũng đã chậm một bước, Trương Diệu Vi ra tay cực nhanh. Chỉ thấy kiếm quang màu bạc chớp mắt xuyên thấu thân thể đằng yêu, dây leo kéo dài vài dặm run lên hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng lần lượt vỡ vụn.
Yêu quang cuối cùng của đằng yêu hiện lên, xuyên đến thân thể Trương Diệu Vi. Trương Diệu Vi theo bản năng niệm chú hộ thể, chỉ cảm thấy yêu đan bị thứ gì đó găm một cái, nhưng lông tóc lại không tổn hao gì.
Thiếu nữ nhìn đằng yêu hóa thành bột mịn ngay trước mắt, đột nhiên gào khóc, "Hu hu hu! Bổn yêu quân ngàn năm đạo hạnh, lại phải chết vào hôm nay!"
Đạo Lăng cùng Đạo Định thở phào một hơi, đưa ánh mắt nhìn nhau một cái, lén lút chạy tới sau lưng Trương Diệu Vi, một trái một phải kéo kéo đạo bào của nàng, ý bảo mau mau rời đi.
Yêu tinh ngàn năm đạo hạnh, ở lại không phải là chịu chết sao?
Mi tâm của Trương Diệu Vi chợt lóe lên linh quang, linh nhãn đã thấy rõ ràng yêu thể của thiếu nữ này xác thật là hồ yêu ngàn năm. Nàng chỉ có ba trăm năm đạo hạnh, khẳng định không đối phó được với con hồ yêu này. Chi bằng thừa dịp hồ yêu còn đang khóc thét, tẩu vi thượng sách.
Đầu ngón tay sáng lên một chút lưu quang màu bạc, Trương Diệu Vi bấm tay niệm một câu chú độn thổ, chỉ trong chớp mắt, liền mang theo hai vị sư đệ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
"Đều tại ngươi! Đều tại ngươi!" Thiếu nữ vốn định quay đầu lại mắng con xà yêu kia, nhưng quay đầu lại nhìn đến, xà yêu cùng hai tên đạo sĩ thế nhưng đã không còn, lập tức tức giận nói, "Còn dám trốn!" Tiếng nói vừa dứt, nàng tựa hồ ý thức được cái gì, sờ sờ mặt mình, lòng bàn tay dán lên vị trí yêu đan, thử thi triển yêu lực một lần.
Yêu đan hoàn hảo, yêu lực vẫn như cũ, ràng buộc sinh tử kết cũng thật sự tồn tại.
Thiếu nữ nhìn đằng yêu đã chết trụi trên mặt đất, không khỏi bật thốt lên: "Này! Ngươi gắn sinh tử kết lên người ai đó!" Nàng lấy chân đá mảnh vụn thi thể đằng yêu, mảnh vụn bay tứ tung, căn bản không có khả năng trả lời nàng đôi câu vài lời.
Thiếu nữ thở phì phì rồi huy động linh lực, ý đồ lấy ngàn năm đạo hạnh phá vỡ sinh tử kết. Linh quang ánh vàng rực rỡ bao quanh thiếu nữ, nàng vận chuyển yêu lực chà xát vài lần lên nút buộc bằng chú thuật trên yêu đan, ngoại trừ làm yêu đan nóng rát đến đau đớn, ràng buộc sinh tử kết lại như là con đỉa hút vào máu thịt, càng kéo càng chui sâu vào trong yêu đan.
Chúng sinh có nói, mặc dù là yêu tinh thấp kém nhất, cũng có yêu thuật bẩm sinh độc nhất vô nhị của tộc chúng nó. Yêu thuật bẩm sinh này một khi kết thành ràng buộc, chỉ có tìm đến yêu tộc đồng loại mới có thể giải trừ ràng buộc. Sở dĩ nói là "có thể", bởi vì có vài yêu thuật bẩm sinh là cấm thuật không thể nghịch chuyển, một khi thi triển, đã là không chết không ngừng.
Thiếu nữ lo sợ bất an, chẳng may sinh tử kết của đằng yêu lại là loại cấm thuật không thể nghịch chuyển, vậy chẳng lẽ nàng phải trói định cả đời với một trong ba người kia? Nàng hồi tưởng bộ dáng của ba người nọ —— Đạo sĩ trên môi có ria mép, khó coi! Đạo sĩ ốm lòi xương, chỉ đỡ chướng mắt hơn chút! Hai người này đều là người sống rành rành, nếu không có cơ duyên nhìn thấy Thiên Đạo, nhiều nhất cũng chỉ thọ được trăm năm.
Trăm năm……
Nàng chính là tiểu yêu quân của Âm Minh Giới, sao lại có thể đoản mệnh như vậy!
Còn nếu là xà yêu ba trăm năm đạo hạnh……
Trong đầu thiếu nữ hiện lên hình ảnh khi đối diện với đạo cô kia trong chớp mắt, bề ngoài đẹp đẽ thật đó, nhưng nguyên thân của nàng ta lại là một con mãng xà đen! Thiếu nữ nhịn không được run lên một cái, nghĩ đến bộ dáng mãng xà đen thè lưỡi phun độc, cho dù muốn nuôi làm linh sủng, nàng cũng sẽ không nuôi loại rắn này đâu!
Đáng sợ thật sự!
Chỉ là, việc đã đến nước này. Sinh tử kết của đằng yêu nhất định đã gắn trên một người trong số đó, nghĩ tới nghĩ lui, kết quả tốt nhất vẫn là gắn ở trên thân xà yêu.
Thật là phiền muốn chết!
Đêm nay đã không ăn được một viên yêu đan nào, ngược lại còn làm chính mình bị liên lụy! Sau này còn phải phân tâm bảo vệ người có cùng ràng buộc với mình, nàng làm sao còn có thể ngao du bốn bể?
"Không được! Phải nhanh chóng tìm được ba người kia! Làm cho rõ rốt cuộc là người nào!" Thiếu nữ lập tức quyết định, cánh mũi nhỏ xinh khẽ nhúc nhích, ngửi ngửi hơi thở trong gió lạnh.
Xem các ngươi chạy đi đâu!
Sau khi thiếu nữ tìm đúng phương hướng, kim quang chợt lóe lên, liền biến mất trong bóng đêm.
Nói đến Trương Diệu Vi cùng hai vị sư đệ sau khi thi triển chú thuật độn thổ, trong nháy mắt liền đi đến lối vào Lĩnh Sơn.
Đạo Lăng cùng Đạo Định xem như an lòng, liên tiếp thở ra mấy hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!