Năm đó tuyết rất lớn, không ít bá tánh ở các châu huyện lân cận bị chết cóng. Hành Dương quận chúa vì biểu thị lòng nhân ái, cố ý mệnh tăng ni tại đất phong ra khỏi chùa siêu độ vong hồn bảy ngày. Từ Bi Sát là địa phương gặp nạn tuyết nghiêm trọng nhất tại Lệ Huyện, cho nên được Hành Dương quận chúa coi trọng nhất, lấy ra mấy ngàn lượng bạc trắng đặt mua cháo cùng lều thuốc cứu trị cho bá tánh.
May mắn là Từ Bi Sát ngày thường đã trồng hơn mười mảnh ruộng ở sau núi, mùa Thu năm nay rất được mùa, tự lo một mình cũng không vấn đề gì. Chỉ là tiếp lệnh của quận chúa, cần phải lập tức khởi hành, đến Lệ Huyện siêu độ vong hồn.
Hoài Thiện từ trước đến nay làm việc thoả đáng, cho nên lần này Thiền Tâm Sư Thái để nàng ở lại chăm sóc cho mấy cô nhi được thu nhận cứu trị trong chùa. Trừ cái này ra, Thiền Tâm Sư Thái còn để lại mười đệ tử, hỗ trợ Hoài Thiện tiếp tục thu nhận bá tánh gặp nạn.
Hoài Thiện lĩnh mệnh, Hoài Từ cũng xin mệnh lưu lại hỗ trợ sư tỷ.
Thiền Tâm Sư Thái vốn dĩ muốn mang nàng đến ven đường siêu độ vong hồn, dùng để tích góp công đức. Thấy Hoài Từ tràn đầy nhiệt thành, ngược lại cũng không tiện từ chối nàng, vì thế liền để nàng lưu lại, sáng sớm ngày thứ hai liền mang theo một nhóm ni cô xuống núi siêu độ vong linh.
Cái gọi là tai ương nhất định sinh ra oán khí, oán khí nhất định sinh ra ác linh.
Đệ tử tông môn từ các nơi tại loại thời điểm này là bận rộn nhất, triều đình cũng sợ nhất gặp phải thiên tai như vậy. Để tránh ngộ sát, yêu tinh lương thiện trong núi đều ẩn sâu trong sào huyệt, không dám tùy tiện ra ngoài. Tự nhiên như thế, tộc Thụ tinh cũng hạ nghiêm lệnh, không được tự mình chạy ra nhân gian, trêu chọc tai họa.
Thụ tinh gia gia lập kết giới trong rừng hoa lê, nhốt A Giáng ở trong đó. A Giáng ở bên trong đợi hơn phân nửa mùa Đông, nghe nói Hoài Từ muốn đi theo sư phụ cùng nhau ra ngoài siêu độ, thật sự không yên tâm, liền muốn lén lút đi theo nàng.
"Gia gia, ngài thả con ra ngoài đi."
"Tiểu ni cô không có đi theo sư phụ xuống núi, con không cần lo lắng cho nàng ấy."
Thụ tinh gia gia liếc mắt trừng nàng, "Nàng ấy lưu lại trong chùa, có Phật quang bảo hộ, sẽ không có việc gì."
"Con mới không tin, gia gia giỏi lừa người nhất." A Giáng chu miệng nói.
Thụ tinh gia gia lạnh lùng hỏi lại: "Ta lừa con làm gì?"
"Vậy gia gia để con tiến vào trong chùa nhìn một cái, xác nhận Hoài Từ đúng là ở trong chùa, con liền ra ngay." A Giáng ôm lấy cánh tay thụ tinh gia gia, nhẹ nhàng lay động, "Con bảo đảm không chạy loạn, chỉ đi vào nhìn một cái."
"Không được." Thụ tinh gia gia từ chối, "Tuy con và ta đều ở lâu trong Phật pháp mới được hoá thành hình người, nhưng chung quy vẫn là yêu tinh. Trong chùa cung phụng cũng không ít Bồ Tát, tùy tiện đi vào, đó là bất kính với Bồ Tát, con không thể làm bậy!"
A Giáng chỉ là không yên tâm Hoài Từ, nghiêm túc nói: "Con đi vào nhất định dập đầu với từng vị! Tuyệt đối sẽ không bất kính với Bồ Tát! Hơn nữa, con chỉ là ở xa xa mà liếc mắt nhìn Hoài Từ một cái, tuyệt đối sẽ không hiện thân quấy rầy nàng ấy."
Thụ tinh gia gia lắc đầu nói: "Không được."
"Gia gia tốt, gia gia tốt của con, cho phép con một lần thôi, được không?" A Giáng dường như đã dùng tất cả thủ đoạn của mình, la hét ầm ĩ đến mức thụ tinh gia gia đau đầu từng cơn từng cơn.
"Được được! Sợ con rồi!" Thụ tinh gia gia liếc nàng một cái, "Mở tay ra."
"Hở?" A Giáng không hiểu gia gia muốn làm cái gì, nhưng thật vất vả gia gia mới mềm giọng, nàng tự nhiên không dám từ chối, vì thế mở tay phải ra.
Ngón trỏ của thụ tinh gia gia bỗng nhiên hóa thành cành đào, vẽ một phù văn lên lòng bàn tay A Giáng, nghiêm mặt nói: "Nếu gặp phải yêu tinh gì, tập trung tinh lực, cho nó một chưởng, sau đó xoay người liền chạy, không thể ham chiến, nghe rõ chưa?"
A Giáng biết thụ tinh gia gia là đào tinh vạn năm, cành lá đều có tác dụng trừ tà. Chỉ là địa phương nàng sẽ đến chính là Từ Bi Sát, có Phật quang bảo hộ, sao lại gặp phải yêu tinh gì?
"Bên trong có nguy hiểm?" A Giáng tò mò hỏi.
Thụ tinh gia gia vuốt râu trầm mắt, cũng không có lập tức trả lời A Giáng.
A Giáng tiếp tục truy vấn: "Gia gia?"
"Năm nay trận nạn tuyết này đến rất kỳ quặc, hy vọng không phải như ta nghĩ." Thụ tinh gia gia không nói rõ, chỉ là lẳng lặng mà nhìn A Giáng, "Đi sớm về sớm, chớ có trì hoãn."
A Giáng gật đầu thật mạnh, cao hứng nói: "Vâng!" Nói xong, trên người nàng loé lên linh quang sáng như tuyết, nàng liền biến mất trước mắt thụ tinh gia gia.
Thụ tinh gia gia vươn tay ra, tiếp được vài bông tuyết, để sát vào chóp mũi ngửi ngửi, mi tâm không khỏi nhăn lại, nhanh chóng phủi đi bông tuyết trong lòng bàn tay, dường như sợ lây dính tà vật gì. Hắn thở dài một tiếng, mong mỏi nhìn về phía Từ Bi Sát trong bóng đêm, ánh mắt già nua nổi lên một mạt thương xót không rõ lý do.
Nói tiếp, sau khi A Giáng lẻn vào Từ Bi Sát, cũng không có hiện thân, mà là mượn hơi cơn gió lạnh len lỏi khắp nơi. Đi qua Đại Hùng Bảo Điện, tuy nàng không dám tùy tiện đi vào, lại vẫn thành kính mà dừng ở ngoài điện, nặng nề dập đầu vài cái với Bồ Tát. Tuy nàng là thụ yêu, nhưng chưa từng thương tổn sinh linh nào, cho nên nàng du tẩu trong chùa, vẫn chưa bị Phật quang truy đuổi.
Kỳ quái, chẳng lẽ gia gia lừa nàng? A Giáng dạo một vòng trong chùa, chính là không thấy bóng dáng Hoài Từ đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!