Chương 15: (Vô Đề)

Hôm nay tĩnh tu chẳng qua chỉ là uổng phí thời gian, với Hoài Từ mà nói, đây là lần đầu tiên trong mười tám năm mà lòng nàng gợn sóng như thế. Nàng cần người chỉ điểm, vì thế hoàng hôn liền đến phòng thiền của Thiền Tâm Sư Thái.

Nàng gõ vang cửa, cung kính nói: "Sư phụ, đệ tử hoang mang một chuyện, muốn xin sư phụ giải thích giúp nghi hoặc."

Thiền Tâm Sư Thái buông kinh thư trong tay, cũng không có giương mắt nhìn nàng, chậm rãi nói: "Đây là quả mà ngươi cần phải khám phá, vi sư không giúp được ngươi."

Hoài Từ cực kỳ nghi hoặc, nói: "Quả gì ạ?"

"Ngươi đã quên chuyện năm đó?" Thiền Tâm Sư Thái không nghĩ tới những lời ngày đó nói, Hoài Từ cũng không để trong lòng một chữ. Nàng có chút tức giận, lại duy trì biểu tình bình thản, tiếp tục nói: "Sắc trời không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi."

Hoài Từ chỉ phải hành lễ với sư phụ, mơ mơ màng màng xoay người rời đi.

Thiền Tâm Sư Thái lắc đầu thở dài: "Đứa ngốc." Cũng không nên bỏ lỡ Phật duyên kiếp này đã đổi bằng cả tam thế.

Hoài Từ đi dọc theo con đường đá nhỏ một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh, nhịn không được vỗ đầu một cái, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ là chuyện tam túc dưới cây hoa lê kia?" Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, thiếu nữ kia đơn thuần khả ái, sao có thế là yêu nghiệt chứ?

A Giáng……

Trong đầu Hoài Từ lại hiện lên nụ cười tươi đẹp của thiếu nữ, rõ ràng không có ăn đường, trong cổ họng lại sinh ra một vị ngọt như có như không, dọc theo yết hầu một đường đi xuống, thấm vào nội tâm.

"A Di Đà Phật! A Di Đà Phật!" Hoài Từ đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc nhận ra chính mình lại bắt đầu suy nghĩ miên man, lập tức chắp tay trước ngực, không ngừng niệm.

Bắt đầu từ ngày đó, Hoài Từ không còn đi qua rừng hoa lê nữa, A Giáng cũng không lại xuất hiện. Giống như là hồng nhạn lướt qua Kính Hồ, mặc dù từng lưu lại kinh diễm thoáng qua trên mặt hồ, lại từ đây từ biệt giang hồ, không hẹn ngày gặp lại.

Tuy mấy ngày nay tâm tình của Hoài Từ bình tĩnh không ít, nhưng ngẫu nhiên vẫn sẽ nhớ tới A Giáng. Nhớ nàng ấy lấy cành hoa lê nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt nàng, nhớ nàng ấy tươi cười ấm áp, nhớ nóng bỏng cùng ngứa ngáy khi đầu ngón tay nàng ấy viết chữ lên lòng bàn tay nàng.

Đảo mắt đã vào Thu, Hoài Từ tự nghĩ đã có thể trực diện đến cánh rừng hoa lê, vì thế liền một lần nữa bước vào. Sau khi vào Thu rừng hoa lê cũng không có hoa lê, trên cây điểm đầy quả lê nặng trĩu, hấp dẫn không ít khách hành hương đi vào ngắt quả giải khát.

"Tiểu sư phụ cũng tới hái lê sao?" Một vị khách hành hương nhìn thấy Hoài Từ đi đến, mỉm cười hỏi.

Hoài Từ mỉm cười chắp tay trước ngực, sau khi hành lễ, chậm rãi đi tới táng cây hoa lê ngày thường nàng nghỉ ngơi. Chỉ có duy nhất một cây này, cành lá sum xuê lại không sinh ra một quả.

Nàng giương mắt nhìn cành cây xanh tươi, rơi vào thất thần.

"Nè."

Lúc bên tai vang lên thanh âm đã lâu, Hoài Từ bỗng nhiên hoàn hồn, nghiêng mặt nhìn về thiếu nữ vừa nói chuyện. Lúc này nàng ấy mặc một bộ xiêm y màu đỏ, tóc đen chỉ dùng một tua rua đỏ tươi cột lại, trên lưng còn đeo một giỏ thuốc nhỏ. Trên người nàng ấy không chỉ có mùi hương hoa lê nhàn nhạt, còn có mùi thảo dược thơm ngát.

Nàng ấy đưa cho Hoài Từ một quả lê nhỏ.

Hoài Từ không dám nhận, nếu nàng ấy thật sự là hoa lê yêu, nàng ăn quả lê sẽ cắn đau nàng ấy.

"Cái này thật ngọt, nếm thử đi." A Giáng thấy nàng không nhận, dứt khoát nhét quả lê vào lòng bàn tay nàng.

Hoài Từ cầm quả lê, nhỏ giọng hỏi: "Sẽ đau sao?"

"Hả?" A Giáng giật mình, không khỏi cười ra tiếng, "Yên tâm, lê sẽ không cắn người."

"Ta là nói……" Hoài Từ vốn muốn hỏi nàng ấy rốt cuộc có phải là yêu tinh hay không, nhưng nói một nửa, nàng liền cưỡng bách nhịn xuống. Đường đột hỏi một cô nương có phải là yêu tinh hay không, rất là vô lễ. Huống hồ, rừng hoa lê gần Từ Bi Sát, ở lâu trong Phật pháp, loại địa phương này sao lại sinh ra yêu tinh chứ?

A Giáng còn chờ nàng nói xong, nào biết Hoài Từ không nói tiếp, đưa quả lê để sát vào miệng, nho nhỏ mà cắn một ngụm. Ngọt lành trong miệng, nước sốt thơm ngon làm người ta phải yêu thích.

A Giáng ghé sát vào hỏi: "Ngọt không?"

Hoài Từ không nghĩ tới nàng ấy sẽ đột nhiên áp sát như vậy, nói lắp: "Ngọt…… Ngọt……"

Đáy mắt A Giáng nhiều thêm một ý cười giảo hoạt, bàn tay phủ lên trán Hoài Từ, làm như thật mà nói: "Ngươi sinh bệnh rồi, vì sao mặt nóng đến như vậy?"

Hoài Từ khẩn trương lui bước về sau, lưng lại đụng phải thân cây, đã không thể lui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!