Đây là nơi nào?
Nàng chậm rãi mở mắt, thích ứng một hồi lâu, mới từ từ thả tay xuống, thấy rõ ràng tất cả trước mắt.
Hoa lê như tuyết, rào rạt mà rơi.
Ánh mặt trời xán lạn xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, chiếu vào tăng bào đã ngả vàng vì giặt giũ nhiều lần của nàng, có vẻ phá lệ sáng như tuyết.
Ta là ai?
Linh thức thuộc về Trương Diệu Vi rút đi từng chút từng chút, nàng cực lực muốn giữ lại tuyến ký ức thuộc về hiện thực, những ký ức đó lại giống như cát rơi qua kẽ tay, trôi đi sạch sẽ.
Nàng cảm thấy trên đầu lạnh đến hoảng hốt, giơ tay sờ lại là một mảnh trống trơn, thậm chí lòng bàn tay còn có thể chạm được ba vết sẹo tròn.
Tóc của ta đâu?
"Hoài Từ, ngươi lại trốn ở chỗ này lười biếng!" Nơi xa, tiểu ni cô mặc tăng bào trắng trơn không vui đi tới, vừa đi, vừa lẩm bẩm, "Sư phụ mới vừa tới, phát hiện ngươi không có phơi kinh thư ở hậu viện, đã tức giận!"
"Hoài Từ?"
"Này! Ngươi mau tỉnh táo! Bộ dáng chưa tỉnh ngủ như vậy bị sư phụ nhìn thấy, chính là muốn phạt nặng!"
Tiểu ni cô nhéo Hoài Từ một cái, đau đớn rõ ràng nhắc nhở nàng, tất cả chuyện này dường như cũng không phải là cảnh trong mơ. Chẳng lẽ những chuyện trước đó mới là cảnh trong mơ? Hiện tại cái người Hoài Từ này mới là nàng chân chính?
Nghĩ đến đây, ký ức thuộc về Hoài Từ nháy mắt trở nên rõ ràng.
Nàng gọi là Hoài Từ, năm nay vừa vặn mười lăm, là một cô nhi được sư phụ nhặt về Từ Bi Sát từ bờ sông. Bởi vì ngộ tính khá cao, được sư phụ coi trọng, cho nên ngày thường nghiêm khắc với nàng nhất. Mấy người trong chùa đều nói, sau khi sư phụ viên tịch, trụ trì đời kế tiếp của Từ Bi Sát nhất định là nàng.
Từ Bi Sát là ngôi chùa mà Hành Dương quận chúa xây dựng để thờ kính vong mẫu, mấy năm nay Hành Dương quận chúa lại xây dựng chùa chiền ở địa phương khác, cho nên cũng không tới thường xuyên như trước. Từ Bi Sát dần dần trở thành nơi các bá tánh lân cận đến cầu nguyện, nghe nói có phần linh nghiệm, cho nên mấy năm nay hương khói cường thịnh, khách hành hương không dứt, cũng coi như có chút danh tiếng.
"Hoài Từ! Ngươi ngẩn người làm gì đó!"
Tiểu ni cô bên cạnh lắc nàng một cái, kéo nàng từ trong thất thần trở về.
Hoài Từ cũng nhớ ra nàng ấy, tiểu ni cô này chính là sư tỷ Hoài Thiện của nàng, tam đệ tử của sư phụ Thiền Tâm Sư Thái. Đệ tử đích thân Sư Thái dạy đa phần là cô nhi được nhận nuôi, hai người trước chưa trưởng thành đã nhiễm bệnh qua đời, cho nên Hoài Thiện coi như là đại đệ tử của Từ Bi Sát hiện tại. Dưới Hoài Thiện, còn có hai sư muội, mới đến phiên Hoài Từ đứng hàng thứ sáu.
"A!
Kinh thư còn chưa có phơi xong nữa!" Hoài Từ nhớ lại tất cả, bỗng nhiên kinh hô một tiếng, liền bước nhanh chạy về hậu viện Từ Bi Sát.
"Hoá ra ta nói với ngươi lâu như vậy, ngươi cũng không nghe vào một chữ à!" Hoài Thiện cảm thấy chính mình tức giận, vội vàng chắp tay trước ngực, niệm một câu, "A Di Đà Phật, người xuất gia, không tức giận."
Hoài Từ hấp tấp chạy vào hậu viện, nhìn thấy bóng dáng Thiền Tâm Sư Thái, vội vàng dừng bước, cúi đầu nhanh chóng sửa sang lại dáng vẻ một phen, lúc này mới thả chậm bước chân, chậm rãi đi qua.
"Hoài Từ." Thiền Tâm Sư Thái ước chừng hơn bốn mươi, bởi vì đắm chìm trong Phật pháp lâu năm, gương mặt hiền từ, mặc dù thật sự bực mình, sắc mặt lại hiền từ như cũ, nhìn không ra một tia tức giận.
Hoài Từ chắp tay trước ngực, hành lễ với sư phụ, "Đệ tử biết sai rồi."
"Sai ở nơi nào?" Thiền Tâm Sư Thái nhẹ nhàng hỏi.
Hoài Từ trả lời đúng sự thật: "Không nên lười biếng ham ngủ."
"Sai." Thiền Tâm Sư Thái dùng ngón tay gõ một cái lên vầng trán láng mịn của Hoài Từ.
Hoài Từ nghĩ nghĩ, nói: "Không nên sống uổng phí thời gian."
"Lại sai." Thiền Tâm Sư Thái lại gõ một cái.
Hoài Từ lại nghĩ nghĩ, lại nói: "Không nên quên chính sự phơi nắng kinh thư."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!