Kim Trản Nhi vẫn không nói gì, đầu ngón tay hơi sáng lên, viết hai chữ "tìm yêu" lên không trung. Tìm đằng yêu, giải trừ sinh tử kết. Sau đó từ biệt đôi đàng, ai cũng không cần phải nhịn ai nữa.
Trương Diệu Vi nghiêm mặt xoay người sang chỗ khác, lạnh lùng nói: "Đi thôi." Nói xong, nàng sải bước lớn về phía trước, không muốn cũng không dám lại liếc mắt nhìn Kim Trản Nhi một cái. Chính là, yêu đan nóng rực chưa giảm, vẫn đang nhắc nhở nàng tối hôm qua thân cận với tiểu hồ ly này cả một đêm.
Cần phải sớm giải trừ sinh tử kết này, nếu không……
Nếu không cái gì? Trương Diệu Vi cũng không nói được, nàng chưa bao giờ có tình trạng bất an như vậy, luôn cảm thấy giữa nàng cùng tiểu hồ ly kia sẽ phát sinh chuyện lớn gì thoát khỏi khống chế của nàng.
"Tỷ tỷ nghĩ thông suốt là tốt rồi nha!" Kim Trản Nhi nghe thấy Trương Diệu Vi nói lời này, cao hứng cực kỳ, đây chính là vấn đề lớn cần sớm giải thoát! Nàng bước nhanh đuổi theo Trương Diệu Vi, lại bị tiểu đạo cô lạnh lùng trừng mắt liếc một cái.
"Ai cho ngươi nói chuyện?"
"Trên đường đi không có ai nói chuyện, chán lắm."
"Có mình ngươi thấy chán thôi."
"……"
Kim Trản Nhi cảm thấy tiểu đạo cô này thật sự lật mặt còn nhanh hơn lật sách, vì thế lẩm bẩm nói: "Việc đêm qua, ngươi cũng không thể chỉ trách ta."
Trương Diệu Vi nghe thấy hai chữ "đêm qua", yêu đan lại nóng thêm một phần, trầm giọng nói: "Không trách ngươi thì trách ai?"
"Nói có đạo lý chút đi!" Kim Trản Nhi ghét nhất ai đổ oan cho nàng, vì thế dừng bước chống nạnh, nghiêm túc nói, "Nếu ngươi không khoe khoang tài cán, làm sao lại hôn mê? Nếu ngươi không hôn mê, làm sao lại quấn lấy ta không rời? Ta cũng không có ép ngươi!"
Trương Diệu Vi khẽ hé miệng, chỉ cảm thấy đuối lý. Tối hôm qua nàng chỉ là không muốn mắc nợ tiểu hồ ly này cái gì, miễn cho tiểu hồ ly trên đường lải nhải hỗ trợ tổn thất năm mươi năm đạo hạnh, nhưng chuyện sau đó, nàng thật sự không nghĩ tới sẽ phát triển như vậy.
Thấy nàng không phản bác được, Kim Trản Nhi đắc ý ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: "Ta cảnh cáo ngươi, hiện tại mạng của ngươi không chỉ là mạng của ngươi, còn là mạng của bổn tiểu yêu quân, còn làm bậy như thế, ta sẽ không khách khí!"
"Không khách khí thế nào?" Trương Diệu Vi chậm rãi hỏi nàng ấy, ánh mắt không chút gợn sóng, nàng càng thản nhiên, liền làm người ta càng sợ hãi. Rõ ràng không hiện ra nguyên thân mãng xà đen, Kim Trản Nhi lại nhịn không được rùng mình một cái, tựa như bị một con mãng xà đen to lớn gắt gao nhìn chằm chằm.
Cực kỳ đáng sợ.
Kim Trản Nhi nhếch miệng cười cười, lộ ra nửa chiếc răng nanh, "Chỉ là nói chơi, nào dám không khách khí với tỷ tỷ nha." Nụ cười giả tạo này làm hai má nàng cứng đờ.
Trương Diệu Vi thấy nàng nhượng bộ, tự nghĩ chính mình cũng có nhiều ít điều vô lý, lặng im một lát sau, bỗng nhiên mở miệng nói: "Xin lỗi."
Kim Trản Nhi sững sờ ngây người, cho rằng chính mình nghe lầm.
Trương Diệu Vi cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nhàn nhạt nói: "Tối hôm qua là do ta ra vẻ."
Tiểu đạo cô này đột nhiên đổi tính, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào.
"Tìm đằng yêu thôi." Trương Diệu Vi bị tiểu hồ ly nhìn chằm chằm đến mất tự nhiên, vội vàng thay đổi đề tài, "Đằng yêu ở nhiều trong rừng cây rậm rạp, chúng ta đi đến khe núi, có thể tìm được một hai con." Nói xong, linh quang lóe lên, nàng ngự kiếm rời đi trước một bước.
Nói là rời đi, càng như là chạy trốn.
Kim Trản Nhi ngửi được mùi vị không thích hợp, chỉ là hiện nay nàng cũng lười nghĩ nhiều, liền đuổi theo Trương Diệu Vi.
Hai người cưỡi gió mà đi, xuyên qua ánh bình minh, xiêm y được ánh sáng nhuộm màu.
Kim Trản Nhi không giống như nàng, làm việc nghiêm túc, nhìn thấy đám mây đẹp, nàng ấy nhịn không được tóm lấy một khối, mở lòng bàn tay ra thổi tan, hoá thành vô số linh quang, giống như sao băng loé lên rồi biến mất.
Trương Diệu Vi vốn không muốn nhìn nàng ấy, nhưng tiểu hồ ly này thật sự phô trương, những linh quang đó lại thật sự xán lạn, nàng nhịn không được dùng dư quang lặng lẽ nhìn Kim Trản Nhi.
Ánh nắng ấm áp dịu dàng phác hoạ hình dáng của nàng ấy, nhuộm y phục trắng tuyết đến ửng đỏ, làm nổi bật khuôn mặt vừa đơn thuần vừa mỹ diễm đến động lòng người. Đúng vậy, rõ ràng là hai từ khác nhau như trời với đất, lại có thể cùng tồn tại trên một người mà không có nửa điểm không ổn. Trương Diệu Vi âm thầm cảm thấy kinh diễm, nàng nghĩ, nhất định là bản chất Hồ tộc đều câu hồn như vậy, cho nên thế gian mới có nhiều hồ yêu quyến rũ đến thế.
Mới đầu Kim Trản Nhi cũng không phát hiện Trương Diệu Vi lén nhìn, nhưng nàng trời sinh nhanh nhạy, thực mau liền bất động thanh sắc bắt được ánh mắt của tiểu đạo cô.
Nàng ấy trộm nhìn cái gì chứ? Chẳng lẽ là búi tóc lệch?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!