Hồn phách nát một phách, nếu không thêm linh lực duy trì, không quá một năm, số hồn phách còn lại chắc chắn sẽ tan nát. A Mông không muốn Thất nương hồn phi phách tán, vì thế mạnh mẽ vận chuyển yêu lực, khoá chặt tàn hồn của Thất nương vào vòng cổ, tiến vào trạng thái quy tức, có thể trì hoãn sự tan rã của hồn phách mười năm. Hắn chẳng qua chỉ mới hoá thành yêu, yêu lực nông cạn, trải qua một lần nguyên khí tổn hại nghiêm trọng, liền tránh trong núi tĩnh dưỡng vài tháng.
Chờ đến khi hắn khôi phục nguyên khí, liền muốn đi nhìn Tang Tan một cái, nào biết Tang Tang đã gặp tai họa bất ngờ. A Mông thấy thẹn với giao phó của Tang Tang, không mặt mũi nào gặp mặt, vì thế liền một đường âm thầm bảo hộ Tang Tang.
Mỗi khi đến tiết Trung Nguyên, đạo sĩ Huyền Ninh Tông đều sẽ dùng linh lực dẫn độ cô hồn dã quỷ tiến vào Vong Xuyên, có được cơ duyên chuyển thế luân hồi. A Mông là yêu, không có cách nào đi theo Tang Tang vào Vong Xuyên, vì thế hắn chỉ có thể hộ tống Tang Tang đến bờ sông, xa xa vẫy tạm biệt nàng, phủ tay lên vòng cổ, âm thầm hứa hẹn.
Năm nay hắn tiễn Tang Tang trước, sau đó hắn nhất định phải tìm được biện pháp bổ sung hồn phách, cũng đưa Thất nương vào Vong Xuyên, một lần nữa tái sinh. Hắn thậm chí hy vọng khi đó Tang Tang còn ở U Minh Giới, như vậy liền có thể gặp lại a nương.
Nghe khuyển yêu nói tới đây, Kim Trản Nhi nhịn không được chen vào nói: "Ngươi có nghĩ muốn vào luân hồi?"
A Mông kinh ngạc một chút, suốt thời gian qua, hắn một lòng nghĩ cho Tang Tang cùng Thất nương, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình về sau sẽ như thế nào.
Kim Trản Nhi giảo hoạt cười, dựng lên hai ngón tay với hắn, "Ta cho ngươi hai lựa chọn, một, theo các nàng cùng nhau đến Vong Xuyên, tiến vào luân hồi, còn về kiếp sau có cơ duyên gặp lại hay không, phải xem vận mệnh của các ngươi."
A Mông nghiêm túc nghĩ lại, nếu có thể cùng a nương cùng Tang Tang vào luân hồi, trên đường Hoàng Tuyền còn có thể trò chuyện đôi câu, có được mấy ngày thanh tịnh.
Tang Tang nức nở vươn tay nhỏ, nắm lấy đuôi A Mông, mắt đầy trông mong nhìn hắn.
Lại luân hồi một lần, nếu vẫn là con đường như vậy, chẳng qua lại thêm một đời dày vò mà thôi. Tang Tang đã không muốn luân hồi, a nương ở chỗ này, A Mông cũng ở chỗ này, nếu có thể cùng nhau sinh hoạt ở Vong Xuyên, nàng tình nguyện cả đời làm quỷ. Nghĩ đến đây, Tang Tang nghiêng đầu nhìn về phía Kim Trản Nhi, hai mắt đẫm lệ mông lung, hít hít cái mũi.
"Hai, ta lấy yêu khí đúc lại linh cốt cho Tang Tang cùng Thất nương, ba tiểu yêu các ngươi có thể đến Âm Minh Giới của ta tiêu dao trăm năm." Kim Trản Nhi nói xong, cố ý liếc mắt nhìn Trương Diệu Vi một cái, nghiêm mặt nói, "Đúc lại linh cốt cần phải hao tốn năm mươi năm đạo hạnh của ta, hơn nữa lúc trước dùng thuật hồi tưởng tiêu hao không ít, một tới hai đi, lúc này ta chính là chịu thiệt rất lớn nha!"
Thật vất vả đến được ngàn năm đạo hạnh, hiện giờ chỉ có hơn chín trăm năm, cũng không biết về sau có thể gặp được yêu tinh làm ác hay không, yêu đan cũng phải là loại không hôi nữa, để nàng nuốt một viên yêu đan bồi bổ.
"Làm sao đúc lại linh cốt?" Trương Diệu Vi hỏi.
Kim Trản Nhi cho rằng nàng ấy đạo hạnh thấp, cho nên không hiểu mới hỏi, vì thế đắc ý đáp: "Chính là tiêu hao đạo hạnh của mình, áp chế tạo một bộ yêu cốt mới cho các nàng, giống như……" Nàng nghĩ nghĩ, nghĩ tới một so sánh mà Trương Diệu Vi nhất định hiểu được, "Biện pháp mà lão tiên sư già của ngươi giúp ngươi hóa thành hình người cũng không khác biệt lắm, tương đương tái tạo một bộ nhân cốt cho ngươi."
"À."
Trương Diệu Vi đã hiểu.
Kim Trản Nhi hơi hơi ngẩng đầu, hỏi: "Tang Tang, A Mông, các ngươi chọn con đường nào?"
Tang Tang cùng A Mông không hẹn mà cùng mà lựa chọn điều thứ hai.
Hiện giờ nhân gian chiến tranh nổi lên bốn phía, lại luân hồi một lần cũng là chịu khổ, chi bằng làm yêu.
Ngay khi Kim Trản Nhi chuẩn bị bộc lộ tài năng trước mặt Trương Diệu Vi, Trương Diệu Vi lại ra tay trước một bước. Nàng vận chuyển linh tức bao bọc Tang Tang cùng Thất nương vào bên trong, bắt đầu đúc lại yêu cốt cho hai người các nàng.
"Này! Ngươi cũng đừng cậy mạnh!" Kim Trản Nhi nhìn tiểu đạo cô này có vẻ kiên quyết, chỉ có ba trăm năm đạo hạnh còn hao tốn năm mươi năm hỗ trợ, trong óc tiểu đạo cô này nghĩ cái gì vậy chứ?
Xương cốt nảy mầm, mới đầu chỉ có ngứa, sau đó sinh ra cốt cách, Tang Tang cùng Thất nương đau giống như bị xuyên qua thịt, nhịn không được phát ra từng trận rên rỉ trầm thấp.
Tang Tang lo lắng a nương không chịu được, liền nắm lấy tay Thất nương.
Lúc này đây, nàng không bao giờ muốn tách ra khỏi a nương.
Đau nhức làm Thất nương thức tỉnh khỏi trạng thái quy tức, mở mắt liền nhìn thấy Tang Tang mà nàng ngày nhớ đêm mong, mím môi cười với nàng. Như là đoá hoa nhỏ trắng tinh giữa đồng ruộng, trong sáng và ngây thơ.
Hốc mắt nóng lên, xoang mũi chua xót, tầm mắt chớp mắt đã mơ hồ.
Thất nương mấp máy cánh môi, khàn giọng gọi: "Tang Tang……"
"A nương." Tang Tang mở miệng.
Lần này không phải là tiếng nói khàn khàn hàm hồ, mà là một tiếng gọi rành mạch.
Thất nương kinh ngạc vui mừng vạn phần, không thể tin được mà nhìn nàng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!