Càng đi vào sâu trong khe vực Lĩnh Sơn, âm phong liền càng lạnh thấu xương, thậm chí ánh trăng cũng trở nên càng ngày càng ảm đạm.
Mở to mắt nhìn, cũng chỉ có thể thấy rõ mọi thứ trong vòng ba bước, đạo sĩ trẻ đi đầu bấm tay niệm chú một hồi, lá bùa chợt bốc cháy, ánh lửa màu đỏ đậm sáng ngời trên đầu ngón tay của hắn nhanh chóng bị âm phong thổi tắt.
"Đạo hạnh của lão yêu tinh này cao thâm quá!" Đạo sĩ trẻ cảnh giác lui về sau hai bước, suýt nữa đụng phải đồng môn đi cùng, "Tối nay lại là tiết Trung Nguyên, âm khí mạnh nhất, tùy tiện đột nhập vào sào huyệt săn yêu, quá mức nguy hiểm, không bằng……" Thiếu niên này còn chưa nói xong, một thân ảnh đen tuyền từ bên cạnh hắn nhanh chóng bay lướt qua.
"Sư tỷ!" Đạo sĩ trẻ bật thốt tiếng kinh hô.
"Để nàng ấy đi." Đạo sĩ trung niên phía sau lặng lẽ kéo dây thắt lưng của hắn lại, nói nhỏ, "Nàng ấy cũng là yêu tinh."
Đạo sĩ trẻ muốn nói lại thôi, chỉ phải nhìn thân ảnh đen kia chui vào sâu trong vùng âm phong nồng đậm, đến cả dây buộc tóc đỏ như máu của nàng cũng biến mất khỏi tầm mắt.
Tuy sư tỷ Trương Diệu Vi cũng là yêu tinh, nhưng ba trăm năm nay vẫn luôn được tiên sư tự mình dạy dỗ, hiểu lý lẽ, thông nhân tính, biết đúng sai, từ khi tu thành thân thể, đã không còn hiện nguyên hình là một con mãng xà đen nữa. Thiếu niên Đạo Lăng bái sư gia nhập Huyền Ninh Tông nhiều năm, vẫn luôn được sư tỷ Trương Diệu Vi chỉ điểm đạo pháp. Mới đầu hắn còn có chút sợ hãi con xà yêu này, nhưng quanh năm ở chung, tuy rằng sư tỷ ngày thường có phần nghiêm khắc, nhưng tóm lại vẫn vì muốn tốt cho hắn, dần dần hắn cũng không còn để ý đến xuất thân là xà yêu của sư tỷ nữa, thậm chí còn cảm thấy sư tỷ càng thêm thân thiết. Cho nên, lúc này nhìn thấy sư tỷ một mình xuyên qua âm phong vào trong tìm kiếm, nói Đạo Lăng không lo lắng đều là nói dối.
Đạo sĩ trung niên tên là Đạo Định, trên môi có hai cánh ria mép, ngày thường vừa nói ria mép liền run lên run xuống, thoạt nhìn có vài phần buồn cười. Lúc này hắn mím chặt khóe môi, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm âm phong nổi lên, lòng bàn tay siết chặt chuôi kiếm đã thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
"Cùng là yêu tinh hiếm khi tương tàn……" Tuy Đạo Định nói cho Đạo Lăng nghe, cũng là đang tự an ủi chính mình, "Yêu tinh chiếm cứ nơi đây nhiều năm, tàn sát không ít bá tánh vô tội, đêm nay nếu có thể kịp thời đánh chết, liền có thể bớt đi mấy người vô tội chết thảm. Tôn chỉ của chúng ta chính là tế thế thương sinh, không thể mắt thấy yêu tinh quấy phá mà không làm gì."
Đạo Lăng tự nhiên biết đạo lý này, lo lắng nói: "Ta chỉ lo cho sư tỷ."
"Sư tỷ chính là xà yêu có ba trăm năm đạo hạnh…… Phi! Xà tiên!" Đạo Định biết mình nói sai, vội vàng sửa đúng, "Tiên sư đã bốc cho nàng một quẻ, nói mệnh nàng không ngắn, mới đưa nàng về dưới trướng luyện hóa thành người. Tiên sư bói toán trước nay không sai bao giờ, tự nhiên đêm nay sư tỷ cũng sẽ không có chuyện gì."
Đạo Lăng vẫn cứ cảm thấy không đúng chỗ nào, "Nhưng mà…… Rõ ràng đây là hai việc khác nhau mà."
"Xuỵt!" Đạo Định phát hiện âm khí trở nên khác thường, tay trái niết một lá bùa vàng rồi kéo Đạo Lăng ra sau lưng bảo vệ, tay phải rút bội kiếm ra, triển khai trận thế đề phòng.
Đạo Lăng cũng rút bội kiếm, cảnh giác mà nhìn về phía sau, đề phòng yêu tinh đánh lén sau lưng.
Ai cũng biết rõ nơi đây không phải là biển cả, nhưng lúc này âm phong cùng yêu khí hội tụ, dâng trào giống như là sóng biển cuồn cuộn, tựa hồ sẽ có yêu tinh đáng sợ muốn chui ra từ chỗ sâu kia.
Đạo Lăng cùng Đạo Định nhịn không được nuốt nước bọt, không khỏi có chút run sợ.
Bỗng nhiên, hắc khí dâng trào thoáng chốc dừng lại, dường như bị cái gì nháy mắt làm cho đông cứng trong chớp mắt.
Đạo Định từng được chứng kiến loại công pháp này, nhịn không được nhếch miệng cười nói: "Sư tỷ đã trở lại!" Vừa dứt lời, chỉ thấy một ánh bạc vụt lên giữa hắc khí đen ngòm, tiếp theo ngân quang loá sáng, như sấm chớp lan tràn thoát ra khỏi hắc khí, "oanh" một tiếng, hắc khí lại bị ngân quang đánh vỡ rồi nuốt hết.
Đạo bào của Huyền Ninh Tông đều là áo choàng màu đen với hoa văn vàng kim, đệ tử trong tông môn phần lớn búi tóc, cố định bằng trâm gỗ, chỉ có nữ tử lúc này đứng ở trong ngân quang vụn vỡ khác biệt, hai bên tóc mai chỉ dùng một tua rua đỏ như máu cột lại phía sau, mái tóc rũ như thác nước, che đi một phần vỏ kiếm bằng vảy rắn đen ánh kim trên lưng.
Nàng cúi đầu nhắm mắt, mày liễu khẽ nhếch, đuôi mi ẩn giấu một nốt chu sa nhỏ. Cho đến khi ngân quang trôi đi, nàng mới thu hồi linh kiếm trong tay, mở hai mắt ra, ánh mắt như sương, lại lộ ra một mạt diễm sắc mê hoặc nhân tâm.
Một nữ tử diễm lệ như vậy cùng một bộ đạo bào mộc mạc vừa không hài hoà vừa yêu diễm, nhưng may mà nàng quanh năm tu đạo nên cũng lây nhiễm ba phần chính khí, bộ đạo bào này mặc trên người còn tính tự nhiên.
"Yêu tinh không ở bên trong." Trương Diệu Vi chậm rãi mở miệng, như là dòng suối băng trên núi tuyết, lạnh lẽo lại xa cách không thể hiểu được.
"Không đúng! Nếu yêu tinh không ở bên trong, vì sao yêu khí ở nơi này lại nồng đậm như vậy?" Đạo Lăng khó hiểu. Tuy đạo pháp của hắn không so kịp với sư huynh cùng sư tỷ, nhưng bản lĩnh tìm ra yêu tinh có thể coi như có chút thành tựu, hắn không tin chính mình sẽ định sai vị trí. Nghĩ đến đây, Đạo Lăng lại cầm một tấm phù triện ra, niệm một đoạn "Tìm Yêu Quyết", phù triện lại bay vào trong khe núi.
Mặt Đạo Lăng liền biến sắc, vội la lên: "Không ổn, nó ở miệng khe núi!"
"Kết trận." Giọng nói vang lên, Trương Diệu Vi rút linh kiếm ra lần nữa, hàn quang của lưỡi kiếm chợt lóe lên, nàng đã vững vàng đứng tại miệng khe núi.
Lưỡi kiếm như tuyết, linh quang bức người, bên trong quang ảnh mơ hồ có thể thấy được hình ảnh mãng xà len lỏi. Kiếm này luyện thành từ vảy đen bên dưới nghịch lân bảy tấc của mãng xà, linh tức tương thông với Trương Diệu Vi. Lúc trước tiên sư Huyền Ninh Tông luyện thành kiếm này, khi tặng cho Trương Diệu Vi, ban danh "Lân Ảnh".
Nàng xoay thanh kiếm, chú ý đến xung quanh, chưa định được nơi có yêu quái, liền nghe thấy phía sau vang lên hai tiếng kinh hô. Nàng vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy mắt cá chân của hai vị sư đệ bị thứ gì đó trói chặt, treo lơ lửng giữa không trung.
Hai người hốt hoảng thi triển pháp thuật, nhưng mà đã ném ra vài lá bùa, cũng không thấy đánh trúng yêu tinh ẩn nấp trong âm phong, chỉ đành một bên hô to, một bên bị yêu tinh kia kéo vào sâu trong khe núi.
"Sư tỷ cứu mạng!"
"Cứu mạng!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!