Chương 5: (Vô Đề)

Ngôn Minh dường như muốn nói cái gì đó, nhưng không có cơ hội, bởi vì đúng lúc này, điện thoại của anh vang lên, Ngu Điềm liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên trên hiển thị là ba của anh đang gọi tới.

Ngôn Minh rất nhanh nhận cuộc gọi, đối phương có vẻ như dặn dò gì đó, khiến cho sắc mặt Ngôn Minh trở nên không biết phải làm sao.

Ngu Điềm chỉ nghe thấy anh trả lời ngắn gọn.

"Biết rồi, con không đi, đang ở cạnh con."

Không cần nghĩ cũng biết cuộc điện thoại này hơn phân nửa là Ngôn Văn Hoa gọi điện kiểm tra xem Ngôn Minh có thật sự đi xem phim với Ngu Điềm không.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ngôn Minh hình như không được ba mình tin tưởng cho lắm.

Tuy rằng có thể đoán được Ngôn Minh cùng mình đi tới rạp chiếu phim là do Ngôn Văn Hoa tạo áp lực nhưng Ngu Điềm vẫn rất vui vẻ.

Đợi Ngôn Minh cúp điện thoại, Ngu Điềm liền nhiệt tình nói: "Anh có muốn ăn bắp  rang bơ không?"

Ngôn Minh nhíu nhíu mày: "Bắp rang có hàm lượng chì rất cao, còn có rất nhiều đường, bơ và phẩm màu, nếu cô học y…"

"Em biết! Lượng chì quá cao sẽ tổn thương tới hệ thống tiêu hóa và khả năng tạo máu, ăn bắp rang còn dễ mập, là người học y em đều biết cả. Nhưng mà!"

Ngu Điềm nghiêm trang nói tiếp: "Chính là bởi vì học y nên em mới biết, thỉnh thoảng ăn bắp rang bơ, chỉ cần thân thể khỏe mạnh thì cho dù muốn ăn ra bệnh cũng phải cần đến mấy chục năm."

Ngôn Minh liếc Ngu Điềm một cái.

"Mỗi ngày có bao nhiêu bệnh nhân lui tới bệnh viện đều là gặp phải tai nạn từ trên trời rơi xuống. Nếu thật sự có thể ăn bắp rang đến mấy chục năm rồi mới chết thì có thể được xem như là sống thọ và chết tại nhà rồi." Ngu Điềm chớp chớp mắt: "Nói tóm lại, có thể thật sự có thể ăn bắp rang đến chết là một loại may mắn!"

Cô nói đến đây lại nhịn không được muốn giảng giải với Ngôn Minh tầm quan trọng của bảo hiểm, nhưng đáng tiếc bị câu kế tiếp của Ngôn Minh đẩy trở về.

"Bảo hiểm và bắp rang, chỉ có thể mua một cái."

Nét mặt của Ngôn Minh cũng giống như giọng nói của anh, lãnh khốc vô tình: "Cô chọn đi."

Ngu Điềm nhìn gương mặt điển trai của Ngôn Minh, đấu tranh tư tưởng vài giây, vẫn quyết định sống vì cái lợi trước mắt: "Mua bắp rang!"

Ngôn Minh không nói chuyện, như là đã sớm đoán được kết quả này, vẻ mặt hiểu rõ mà đi về phía quầy bán bắp rang đứng xếp hàng.

Ở giữa một hàng nam giới xếp hàng mua bắp rang, không nghi ngờ gì nữa Ngôn Minh chính là người có ngoại hình nổi bật nhất.

Trong mắt Ngu Điềm tràn đầy thưởng thức nhìn chằm chằm Ngôn Minh, dự định tìm cơ hội truyền đạt suy nghĩ "Ngày mai không biết sẽ có chuyện ngoài ý muốn nào xuất hiện", lại không ngờ chuyện ngoài ý muốn của bản thân đến còn sớm hơn cảcả Ngôn Minh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Ngu Điềm."

Từ phía sau cô truyền đến một tiếng khóc nức nở của một cô gái tràn đầy hơi thở oán hận.

Ngu Điềm quay đầu lại, nhìn thấy Nhậm Nhã Lệ đang đứng bên cạnh lan can giếng trời của trung tâm thương mại bên ngoài rạp chiếu phim.

Giờ phút này cô ta tràn ngập oán độc và không cam lòng nhìn Ngu Điềm, vành mắt đỏ hồng, rõ ràng là đã khóc, nhìn qua cảm xúc có vẻ cực kỳ không ổn.

Ngu Điềm đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Không biết có phải phong thủy có vấn đề hay không, giếng trời ở trung tâm thương mại này mỗi năm đều có người nhảy lầu tự sát.

Vì mỗi lần đều náo loạn tới mức lên bản tin thời sự nên dần dà nơi này đã trở thành trọng điểm chú ý của đám người muốn tự sát – "Thánh địa tự sát"

Cảm xúc của Nhậm Nhã Lệ trông có vẻ không ổn, mà cả người dần có xu hướng nghiêng ra ngoài lan can.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!