Nửa đêm, đèn của những căn nhà trong khu phủ Thủy Hòa Hoa dần dần vụt tắt.
Tống Tuấn Hành đứng trước cổng, mặc cho gió lạnh thổi vù vù vào trong cổ áo của anh ta.
Thật ra, lúc anh ta bước ra ngoài anh ta lập tức cảm thấy hối hận, anh ta đứng ở ngoài nửa tiếng đồng hồ, điếu thuốc ngậm bên môi mãi vẫn chưa đốt.
Thư Thanh Nhân không thích mùi thuốc lá, nên khi ở nhà anh ta không bao giờ hút thuốc, không biết thế nào mà bây giờ cơn nghiện thuốc lá của anh ta dần dần phai nhạt, anh ta gần như đã bỏ được.
Có lẽ cai thuốc lá cũng không khó như vậy.
Chỉ là ở công ty hay ở nhà đều cảm thấy rất mệt mỏi, những dự án mà anh ta dành hết sức lực để giành lấy cũng sắp phải bỏ đi, mà không ai thực sự hiểu được tâm trạng của anh ta.
Thư Thanh Nhân làm sao có thể hiểu được đây, chỉ khi cô đứng vào vị trí của anh ta và thật sự cảm nhận, cô mới có thể hiểu hết được những khó khăn anh ta gặp phải.
Tống Tuấn Hành tất nhiên biết chuyện này đối với cô đơn giản chỉ là chuyện mơ tưởng hão huyền sẽ không xảy ra, nên anh cũng không ôm hy vọng nhiều, mỗi lần anh ta muốn gặp cô, anh ta chỉ hy vọng cô ít nhiều có thể đồng cảm với anh.
Cũng không biết từ khi nào, anh ta bắt đầu hy vọng có thể tìm được sự an ủi và an nhàn từ trên người của cô.
Tống Tuấn Hành nghĩ, nếu Thư đại tiểu thư tùy hứng kiêu căng mà biết anh có cảm giác ỷ lại vào cô như vậy, sợ là cô sẽ đắc ý cười mất mấy ngày.
Vốn dĩ cưới cô là vì lợi ích, không có lợi ích này thì cô đối với anh ta là vô nghĩa.
Có lẽ anh ta thích cô, chuyện cô và mẹ cô lén trở mặt sau lưng hợp tác với Berlin không làm cho anh tức giận bằng chuyện cô đi ăn với Thẩm Tư Ngạn.
Nghĩ lại cô chỉ lo lắng vấn đề tháng sau sinh nhật cô nên làm gì, tim Tống Tuấn Hành lại cảm thấy đau nhói, những lời tàn nhẫn ban nãy thốt ra cũng khiến anh ta giải tỏa được đôi chút.
Từ khi về nước, việc đón sinh nhật đối với anh ta đã trở thành việc xa xỉ, anh ta không cần bà mẹ kế dối trá và đứa em trai chúc mừng sinh nhật anh, cũng không cần cha anh ta phô trương tổ chức cái gọi là tiệc sinh nhật.
Những điều này chỉ càng thêm nhắc nhở anh ta, vào ngày sinh nhật của mình, người phụ nữ đã khổ cực sinh ra anh ta đã qua đời.
Mà người chồng của bà bây giờ có một gia đình mỹ mãn, hưởng thụ cuộc sống sung sướng.
Tống Tuấn Hành cũng biết bản thân đã đứng ở ngoài bao lâu, đến tận khi hai chân bắt đầu thấy tê cứng lại, lúc này anh ta mới nhấc chân bước về phía nhà để xe, dự định đêm nay sẽ đi khách sạn ngủ một đêm.
Cuối tuần này đi nghe hòa nhạc, coi như tự cho mình một ngày nghỉ để giải tỏa thần kinh căng thẳng.
Sao anh ta có thể không biết cô gái Lâm Chúc kia có ý gì, chẳng qua là cô đang cố tình làm như trùng hợp để gặp anh ta, những chuyện này đều là những chuyện mà Thư Thanh Nhân khinh thường không bao giờ muốn làm.
***
Sáng sớm ngày hôm sau, Thư Thanh Nhân thức dậy rất sớm.
Do hai mắt hơi sưng, nên khi nhắm lại có chút khó chịu, cô dứt khoát quyết định rời giường đi lấy đồ chườm nóng giúp tiêu sưng.
Dì giúp việc thấy cô dậy sớm, trong chốc lát có hơi do dự, "Sao hôm nay phu nhân dậy sớm vậy?"
"Cháu ngủ không được, dì không cần chuẩn bị bữa sáng cho cháu đâu, hôm nay không có khẩu vị," Thư Thanh Nhân rót một ly nước cho mình uống, sau khi cổ họng thông thuận hơn, cô hỏi, "Lát nữa cháu ra ngoài, chồng cháu dậy chưa?"
Dì giúp việc lắc đầu, "Tối qua ngài Tống không ngủ ở nhà."
Thư Thanh Nhân à một tiếng.
"Phu nhân, phu nhân cãi nhau với ngài Tống sao?" Người giúp việc do dự nói, vì sợ hỏi phải điều không nên hỏi, "Vậy phu nhân còn muốn tấm vé đó không?"
"Tấm vé gì cơ?"
Mỗi người bọn họ đều có một phòng làm việc và phòng ngủ riêng, thùng rác trong phòng khách căn bản là không dùng đến, có khi qua mấy tuần bên trong thùng vẫn trống trơn.
Chỉ có người giúp việc theo lệ thường vào mỗi buổi sáng đều dọn dẹp, bà ấy nhìn thấy thùng rác sạch sẽ tự nhiên lại có một mẩu giấy vụn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!