Từ sau khi buổi tiệc sinh nhật, Thẩm Tư Ngạn nghênh ngang ra vào nhà của Thư Thanh Nhân.
Anh đã trả phòng ở khách sạn rồi, lấy cớ mình không còn chỗ nào để đi, xách theo vali một mạch tiến thẳng vào trong nhà của cô.
Thư Thanh Nhân không cảm thấy có gì không ổn, đằng nào trước đây cô đã từng ở chung một nhà với Tống Tuấn Hành.
Năm đó cô và Tống Tuấn Hành chính thức nhận giấy chứng nhận kết hôn, nhưng khi ngủ vẫn chia phòng, bây giờ cô và vị thái tử gia này còn chưa phát triển đến mức độ đó, mà mỗi đêm đều cùng giường chung gối.
Con người đúng thật là càng sống càng cởi mở.
Mấy cái tư tưởng sống thử và bất hợp pháp đã lỗi thời từ rất lâu rồi.
Trong một lần tổ chức họp trên công ty, Thư Thanh Nhân vì chuyện quên mang tài liệu mà bắt đầu khiến mọi người chú ý.
Lúc đó có quản lý cấp cao đã có mặt đầy đủ, Thư Thanh Nhân phát hiện bản phương án tối qua cô đem về nhà, hôm nay quên cầm theo.
Buổi sáng Thư Thanh Nhân dậy trễ, cô vội vàng sửa soạn xong lập tức chạy đến công ty, kết quả là tài liệu cần dùng trong buổi họp lại quên cầm theo.
Nếu như nhân viên bình thường quên mang theo tài liệu, có lẽ sẽ bị cấp trên mắng một trận, nhưng Thư Thanh Nhân lại là sếp lớn đứng đầu cả một công ty, sếp đi họp quên mang theo tài liệu, các nhân viên quản lý cấp cao cũng không dám nói gì.
Cuối cùng quản lý chi nhánh nói anh ta có một bản sao của bản phương án đó, bây giờ sẽ nhanh chóng in ra.
Thư Thanh Nhân như trút được gánh nặng, nói cảm ơn với quản lý.
Vị thái tử gia ngồi ở hàng ghế đầu đang cà lơ phất phơ quay bút, bỗng nhẹ nhàng nói một câu, "Có phải cái cặp tài liệu màu xanh dương em để trên bàn trong thư phòng không?"
"..."
Câu hỏi này vừa thốt ra, tất cả mọi người trong phòng họp đều im lặng.
Não bộ của Thư Thanh Nhân trong chốc lát không kịp hoạt động, chỉ hỏi lại một câu, "Anh nhìn thấy sao không mang theo giúp em?"
Giọng điệu của thái tử gia lười biếng, "Sao anh biết được hôm nay họp cần dùng."
Hai người nói xong cũng không nói thêm gì nữa, sau đó quản lý đưa bản photo đến, cuộc họp lại tiếp tục.
Lúc đó Thư Thanh Nhân không cảm thấy cuộc đối thoại giữa mình và Thẩm Tư Ngạn có cái gì không đúng, tính chất của cuộc nói chuyện đó không khác mấy cách trao đổi thường ngày giữa cô và thư ký Trương, cô hỏi thư ký Trương thứ gì đó ở đâu, thư ký Trương sẽ đáp lại có phải ở đó hay không.
Sau khi buổi họp kết thúc, cuộc đối thoại ngắn này giữa hai người bị truyền ra ngoài.
Người có suy nghĩ đơn giản thì cảm thấy cuộc đối thoại này không có gì, người có suy nghĩ phức tạp hơn một chút thì thu thập được một chút thông tin.
Còn người có suy nghĩ vừa phức tạp vừa đen tối phân tích cuộc đối thoại này cực kỳ có sắc tình.
[Nhất định là bọn họ ở chung]
[Chậc chậc chậc]
[Giám đốc Thư quên mang tài liệu, vì sao lại quên]
[Dậy trễ?]
[Vì sao lại dậy trễ?]
[...]
[Tên cuồng tín to gan này! Ngay cả sếp lớp các cậu cũng có thể YY à!]
*YY: kiểu giống như tưởng tượng, ảo tưởng á.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!