Tống Tuấn Hành nhớ rõ cô gái này.
Ngày đó ở công viên trò chơi, cô ấy đã nâng chiếc đầm dày nặng nề chạy về phía anh ta.
Bữa tiệc ngày hôm đó anh ta đến muộn, khi vừa đến thì thấy không biết tại sao mọi người đều đang tụ tập bên ghế sô pha.
Người phụ nữ được giám đốc Vương của công ty Tuấn Phong bao nuôi năm nay đang học năm tư đại học, sau khi tốt nghiệp, người này muốn về quê, trước khi quay về thì định kiếm chút tiền từ vị kim chủ này nên gọi mấy em gái khóa dưới cùng trường đến giới thiệu với bọn họ.
Khí chất của mỹ nữ nhạc viện không thua gì những người học biểu diễn, dưới sự hun đúc của âm nhạc cổ điển, những suy nghĩ trong lòng của người đánh đàn như được tái hiện lại, khi các ngón tay chạm vào nhạc khí có thể thể hiện như tiên nữ tri kỷ gặp được tri âm*.
*Cao sơn lưu thủy ngộ tri âm: Kể về cuộc gặp tri kỷ của Bá Nha và Tử Kỳ thông qua tiếng đàn nơi núi cao nước chảy.
Trùng hợp là những cô gái ở đây đều đang học nhạc cụ phương Tây, không biết ai là người đề nghị một câu để các em gái biểu diễn hợp tấu để khuấy động không khí, vì thế mọi người buông ly rượu, bắt đầu cùng hòa vào bản nhạc tao nhã.
Bản hòa tấu vang lên trong sảnh nghe rất nhẹ nhàng lịch sự, đáng tiếc trong khung cảnh này tiếng nhạc trở nên có chút lả lướt.
Lâm Chúc là người vất vả nhất, đi ăn bữa tối còn phải vác theo cây đàn cello đi theo, cô gái gầy gò ốm yếu như tờ giấy mỏng còn không nặng bằng cây đàn cello nữa.
Tống Tuấn Hành hỏi có thể mượn người trong tay của giám đốc Vương được không.
Có người trêu ghẹo anh ta, cậu chủ Tống của chúng ta lần đầu chọn phụ nữ, không sợ phu nhân ghen sao?
Tống Tuấn Hành cười cười không nói.
Lâm Chúc nhút nhát, không biết nên làm gì cho phải, nhưng vốn Tống Tuấn Hành cũng không yêu cầu cô ta làm gì quá đáng cả.
Anh ta ngồi trên ghế sô pha, tay kẹp điếu thuốc, hỏi cô ta biết chơi khúc nhạc nào.
Lâm Chúc học chuyên khoa âm nhạc, Tống Tuấn Hành biết cô sẽ biết rất nhiều.
Lúc đầu những người khác đều cho rằng Tống Tuấn Hành bị vị trong nhà quản quá chặt, cho nên hôm nay mới quyết tâm ra ngoài tìm kí, ch thích.
Ai ngờ được sau khi Tống Tuấn Hành gọi cô ta ra đây thì lại coi tiểu mỹ nhân thành cái máy phát nhạc, anh ta nói bài gì, cô ta đàn bài đó.
Cả đám người đều thổn thức, dù sao thì trong nhà anh ta vẫn còn vị phu nhân không thể chọc vào kia.
Nếu tổng giám đốc Thư của Hằng Tuấn vẫn còn sống, chắc ngay cả lá gan ra ngoài nghe hát thì cậu chủ Tống này cũng không có, vị kia nổi danh là người cưng chiều con gái, cũng bởi vì người chết rồi, nếu không Tống Tuấn Hành chưa chắc có thể lấy được Thư tiểu thư.
Tiệc tàn, trong những cô gái ở đây chỉ có duy nhất mỗi Lâm Chúc phải quay về trường học.
Trong xe, Tống Tuấn Hành uống hơi nhiều, ngửa đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lâm Chúc nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cổ họng Tống Tuấn Hành khẽ nhúc nhích, sau đó một lúc lâu mới mở miệng khen cô kéo đàn cello không tệ.
Lâm Chúc cố lấy dũng khí hỏi, "Ngài Tống thích nghe ạ?"
Tống Tuấn Hành hờ hững nói, "Tôi có người bạn cũng học đàn cello."
Lâm Chúc sáng tỏ, "Là bạn gái sao?"
Sau đó anh ta không nói gì nữa, thái độ không muốn nói chuyện nhiều của anh ta rất rõ ràng, Lâm Chúc cũng ngại hỏi tiếp, xe chạy đến trạm xe buýt gần trường học nhất thì dừng lại, Lâm Chúc xuống xe, lấy đàn cello từng trong cốp xe ra.
Từ đầu đến cuối Lâm Chúc không hề có bất kỳ hành động trèo với gì, điều này lại khiến cho Tống Tuấn Hành hơi không hiểu mục đích hôm nay cô ta đến bữa tiệc đó là gì.
Cô gái đứng bên ngoài xe, đôi mắt cười trong vắt.
"Ngài Tống, vì muốn cảm ơn ngài nên tôi mới kéo đàn cello cho ngài nghe lâu như vậy, lần sau nếu ngài muốn nghe tôi kéo đàn nữa thì phải trả tiền đó nha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!