Chương 47: (Vô Đề)

Mấy người này không về nhà ăn tết sao, đầu năm mới đều chạy đến khách sạn.

Từ Thiến Diệp chột dạ chuyển ánh mắt không nhìn anh ta, "Sao anh lại đến đây?"

"Tôi không đến, cũng không thể nào biết được hóa ra Từ tiểu thư không di cư, chỉ là đang tránh tôi mà thôi." Khóe miệng Mạnh Thời giật giật, âm thanh phát ra thấp đến độ khiến cho người ta sợ hãi.

Thư Thanh Nhân mặt mày đều vẻ mù mịt đứng ở một bên nhìn hai người này.

Cô len lén chọc chọc lưng của Từ Thiến Diệp, nhỏ giọng hỏi: "Cậu muốn đi di cư à? Sao mình không biết?"

Từ Thiến Diệp mím môi, ánh mắt phức tạp nhìn Thư Thanh Nhân, khẽ khoát tay ra hiệu bảo cô đừng hỏi.

"Chúng ta nói chuyện đi." Mạnh Thời nói.

Thư Thanh Nhân vất vả mới gọi được Từ Thiến Diệp đến chơi với mình, bây giờ thấy chị họ sắp bị Mạnh Thời kéo đi, cô muốn giữ Từ Thiến Diệp lại, nhưng nhìn gương mặt lạnh băng kia của Mạnh Thời, cô lại sợ không dám nói lời nào.

Dù nhìn thế nào cũng thấy giống như là Từ Thiến Diệp bội bạc tình cảm của Mạnh Thời, bây giờ người ta đã tìm đến cửa rồi, một người ngoài như cô không tiện xen vào.

Cô đành phải nhìn Mạnh Thời mang chị họ của mình đi với ánh mắt tiếc nuối.

Thư Thanh Nhân không dám trực tiếp đi hỏi tên cầm đầu mang chị học của cô đi đâu, không còn cách nào khác chỉ có thể đi tìm Thẩm Tư Ngạn.

Cô gõ gõ cửa phòng đối diện.

Thẩm Tư Ngạn mở cửa cho cô, tay cầm nắm cửa, giọng điệu thản nhiên, "Chuyện gì?"

"Sao Mạnh Thời biết chị họ tôi ở đây," Thư Thanh Nhân nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, "Có phải anh nói cho anh ta biết không?"

Thẩm Tư Ngạn chớp mắt, ngoẹo đầu qua một bên dáng vẻ vô tội, "Không phải tôi, chắc chắn không phải tôi."

"Vậy làm sao anh ta biết được." Cô sờ sờ cằm của mình không hiểu.

"Trước đây Mạnh Thời từng nằm trong đội điều tra của quân đội, chắc là có chiêu gì đó đặc biệt," anh giải thích với cô, "Cho dù Từ Thiến Diệp trốn đến chân trời góc bể Mạnh Thời cũng có thể tìm ra cô ấy."

Thư Thanh Nhân bán tín bán nghi khẽ gật đầu, "Vậy đợi bọn họ nói chuyện xong tôi sẽ đi đón chị họ về."

"Ớ, cô nhỏ, đây là cô không đúng rồi." Thẩm Tư Ngạn khuyên cô, "Cô nhìn xem Mạnh Thời đối với chị họ cô là một tấm chân tình, cô đừng đi quấy rầy bọn họ."

Theo như Từ Thiến Diệp miêu tả, bọn họ rõ ràng là tình một đêm, cũng có thể là vài đêm, đâu ra mà một tấm chân tình?

"Đây là mối tình đầu của Mạnh Thời, mặc dù có thể cô không tin, nhưng đây thật sự là mối tình đầu của cậu ta," Thẩm Tư Ngạn mím môi, dường như đang nín cười, "Lúc tôi mới quen cậu ta, trong đầu cậu ta chỉ toàn là đọc sách.

Sau này cậu ta đi lính, tham gia vào quân đội càng không khác gì hòa thượng là mấy, bây giờ giải ngũ làm việc với tôi, áp lực công việc lớn, cậu ta cơ bản là không có thời gian yêu đương."

Khó có thể tưởng tượng được tình trường của khối băng lớn kia lại trong sạch như thế.

Thư Thanh Nhân nhăn mũi, "Thật sự nhìn không ra."

"Cho nên cậu ta thích chị họ của cô, nhưng chị cô là người từng trải qua nhiều mối tình, như phiến lá không dính người, chỉ muốn chơi đùa với cậu ta," Thẩm Tư Ngạn thở dài, "Cô thử ở vị trí của Mạnh Thời suy nghĩ xem, cậu ta có thảm không?"

Thư Thanh Nhân gật đầu, "Thảm."

Hoán đổi giới tính, hơn mười nghìn bình luận.

Từ Thiến Diệp quá cặn bã, phi.

Mạnh Thời kéo Từ Thiến Diệp vào góc tường, hai tay chống lên tường giam cô lại trong lòng mình, ép cô phải đối mặt với anh ta, cái mũi Mạnh Thời tự dưng cảm thấy ngứa ngứa.

Từ Thiến Diệp thấy sắc mặt của anh có chút thay đổi, cho rằng anh ta đang muốn làm vẻ mặt hung dữ để dọa cô, cô vội vàng che mắt bịt tai làm kẻ đi trộm chuông nhận tội, "Tôi sai rồi, tất cả lỗi đều là lỗi của tôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!