Người giúp việc nghe Thẩm Tư Ngạn nói vậy, bà bật thốt lên một tiếng "A" rồi nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên và không hiểu ý của anh.
Người đàn ông thực hiện được trò đùa của mình thành công, khóe môi nở nụ cười xấu xa, sau khi hỏi Thư Thanh Nhân đi về hướng nào, anh lại quay về dáng vẻ lười biếng tay đút vào túi quần nói "Cảm ơn", rồi mặc kệ người giúp việc đang hóa đá, trực tiếp đi theo hướng người giúp việc chỉ đi tìm người.
Người giúp việc nói, Thư Thanh Nhân và Từ Lâm bình thường về nhà tổ mà không có chuyện gì đều thích đến thư phòng trên lầu hai chờ.
Đó là chỗ ở trước đây của ngài Bác Dương, sau khi ông qua đời, nhiều năm nay thư phòng vẫn giữ y nguyên như vậy, mỗi tuần đều có người quét dọn theo định kỳ.
Thẩm Tư Ngạn bước lên cầu thang gỗ lim thì gặp được Từ Lâm đúng lúc cũng đang từ trên đi xuống.
"Giám đốc Thẩm?"
"Cô nhỏ ở bên trên ạ?"
"Đang ở trên đó, tâm trạng của con bé không được tốt lắm, giám đốc Thẩm vẫn là đừng đi quấy rầy con bé," Từ Lâm nghiêng đầu nhìn lên trên lầu, "Con bé này lúc tâm trạng không vui liền xù lông lên giống con nhím, ai đến cũng đâm họ."
Từ hình dung từ này dùng rất chuẩn, Thẩm Tư Ngạn khẽ cười, "Xem ra giám sát Từ từng bị đâm nhiều lần rồi?"
Từ Lâm thở dài, "Tính tình con bé giống tôi, cũng chỉ có bố con bé mới áp chế được con bé thôi."
Thẩm Tư Ngạn thật sự rất tò mò về bố của Thư Thanh Nhân.
Phải là một người chồng, một người bố thế nào mà khiến cho cả Thư Thanh Nhân và mẹ cô đều nhớ mãi không quên nổi ông như vậy.
Theo những gì Thư Thanh Nhân nói về bố cô, người bố này là một người đàn ông cực kỳ dịu dàng, ông dịu dàng đến mức ngay cả tính tình công chúa hay cáu kỉnh như Thư Thanh Nhân ông cũng có thể đặt cô vào trong lòng bàn tay nâng niu cưng chiều và bao dung cô vô bờ bến.
Anh tự nhận bản thân là người rất dễ tha thứ cho phụ nữ, nhưng tính cách của Thư Thanh Nhân nhiều khi thật sự rất khiến người ta tức giận, anh thậm chí còn định đi đăng ký một khóa thiền tu tâm linh để đi luyện tập trước.
"Trước đó cháu có nghe cô nhỏ kể về bố cô ấy, bố của cô ấy hình như rất yêu thương cô ấy."
Từ Lâm có hơi kinh ngạc, bà nhướng mày, "Con bé kể về bố nó với cậu? Vậy hai người thật sự có vẻ rất hợp nhau, con bé không thường xuyên nói chuyện liên quan đến bố nó với Tuấn Hành."
Cô không kể với Tống Tuấn Hành.
Một góc nào đó trong lòng Thẩm Tư Ngạn dường như không tự chủ được bắt đầu vui sướng, trên môi anh hiện lên ý cười.
"Chỉ tiếc người đã đi rồi," Từ Lâm cười khổ, bà nhẹ giọng bâng quơ nói, giống như đang cảm thán một điều gì đó, "Tôi và con bé không quá thân thiết, có đôi khi một số việc tôi sắp xếp cho con bé, có khả năng không phải là điều tốt nhất với con bé.
Nhưng tôi lại không có cách nào làm được như bố của nó, tâm tình bình tĩnh ngồi xuống ôn hòa nói chuyện với con bé, tôi cũng không có đủ năng lực như ông ấy, có thể bảo vệ con bé trong lòng bàn tay mình, che gió che mưa cho con bé."
Thẩm Tư Ngạn buông mí mắt xuống, không biết nên nói cái gì.
"Người làm mẹ như tôi thật sự thất bại, sau này khi đi gặp bố của con bé, cũng không biết ông ấy có trách tôi không bảo vệ con bé thật tốt không đây."
Thẩm Tư Ngạn khẽ run lên một cái, cười nói: "Giám đốc Từ sao lại nghĩ xa xôi đến chuyện sau này như thế."
Từ Lâm thấp giọng nói: "Không xa, thời gian là thứ chỉ cần chớp mắt một cái là trôi qua, mấy chục năm nay tôi giống như mới vừa chỉ ngủ một giấc." Bà nói xong lại cảm thấy quá bi quan, nhanh chóng ngẩng đầu cười với Thẩm Tư Ngạn một cái, "Cậu còn trẻ, những lời tôi nói đều cách cậu rất xa, cậu cứ coi như nghe gió thoảng bên tai đi.
Thanh Nhân đang ở thư phòng trên lầu, nếu như con bé chọc cậu tức giận, mong cậu có thể khoan dung với con bé một chút, đừng tức giận với con bé.
Tôi đi xuống dưới thay con bé nói câu xin lỗi với mấy người chú bác của nó."
Rõ ràng vừa mới phản bác kịch liệt như vậy, chẳng qua chỉ mới một lúc đã lại muốn xuống dưới lầu xin lỗi.
Có lẽ là do vừa rồi bà quá xúc động, thật sự không chịu được khi nhìn thấy con gái mình bị nói như vậy.
"Giám đốc Từ không cần nói xin lỗi." Ánh mắt Thẩm Tư Ngạn rất sạch sẽ, "Cô đi nói xin lỗi, ngược lại giống như người làm sai là cô vậy."
"Nhưng mà..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!